CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 35

Cô bé Trần Hi San bị cả chị gái xinh đẹp lẫn bánh ngọt công kích, không

chống lại được tạm thời đặt mẹ và việc sâu răng qua một bên, hoan hô một
tiếng, cầm lấy bánh ngọt vui vẻ ăn.

Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở đối diện cô bé, chống cằm nhìn, nhìn một

hồi lại phát hiện tiểu công chúa không được bình thường, cô bé lại khóc,
nước mắt rơi làm Nghiêm Thấm Huyên cũng phát hoảng, luống cuống tay
chân không biết nên làm gì mới phải.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to nhìn Nghiêm Thấm Huyên, ê a nói, "Chị,

đây là lần đầu tiên chị gặp em, đã làm bánh ngọt cho em ăn. Thật ra em
cũng không hẳn là sợ bị sâu răng nên mới không dám ăn bánh ngọt, mà tình
cờ là mong muốn của em, mẹ em sẽ không đáp ứng cho em. Mẹ không phải
là mẹ ruột của em, mẹ nghĩ mẹ đã bao giờ đối xử tốt với em hay chưa? Mẹ
không phải là muốn nhìn em khổ sở, ra sức quyết định hộ em, cái này
không được cái đó cũng không cho. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, Trần Hi
San rốt cuộc cũng vùi đầu vào cánh tay rồi khóc nức nở.

Trần Uyên Sam nhìn Trần Hi San, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ là

trong mắt có lóe lên một tia chán nản.

Mà Nghiêm Thấm Huyên nghe Trần Hi San nói xong, sửng sốt hồi lâu,

rồi đột nhiên khóe môi cong lên, vẻ mặt như cười mà lại không cười, cô
ngồi vào bên cạnh Trần Hi San, ôm lấy bả vai của cô bé rồi sờ cái mũi nhỏ
nhắn kia.

"Con bé này, em hạnh phúc như vậy mà không biết hưởng thụ."

"Chị muốn được giống em, tình nguyện ngày ngày bị mẹ mắng, thế mới

vui." Trong nháy mắt ánh mắt của cô hàm chứa sự hâm mộ pha lẫn chút
ngậm ngùi đều bị Trần Uyên Sam thu hết vào mắt, "Từ nhỏ ba mẹ của chị
đều bận công việc, mười ngày nửa tháng đều không thấy bóng dáng đâu cả,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.