CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 37

Trần Hi San nhìn Nghiêm Thấm Huyên, hồi lâu mới gật đầu một cái,

đẩy miếng bánh ngọt trong tay ra, "Chị Thấm Huyên, em không ăn nữa, ăn
nhiều sâu răng mẹ sẽ không vui."

Nghiêm Thấm Huyên bị bộ dạng kiên quyết của Trần Hi San chọc cười,

nói, "Được, Hi San thật là hiểu chuyện."

Đôi mắt to của Trần Hi San đảo qua đảo lại, đột nhiên từ trên ghế nhảy

xuống, chạy đến bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, đưa tay ra ôm lấy cổ của
Nghiêm Thấm Huyên, ghé sát vào mặt cô rồi thơm một cái.

Nghiêm Thấm Huyên bị cô bé này làm cho đầu óc choáng váng, ôm lấy

cô bé vò trong ngực mình, hai người hi hi ha ha nói chuyện, thỉnh thoảng cô
chọc cho tiểu công chúa cười khanh khách.

Đối diện với hai người mới gặp nhau lần đầu tiên mà đã trò chuyện vui

vẻ thế kia, Trần Uyên Sam nhìn khuôn mặt đã không còn chút khó chịu của
em gái, rồi lại đặt ánh mắt sâu thẳm trên khuôn mặt tươi cười của Nghiêm
Thấm Huyên.

Tối đến, ba người đến một nhà hàng cơm curry, Trần Hi San một tay

nắm lấy tay của Trần Uyên Sam tay còn lại cầm tay của Nghiêm Thấm
Huyên, đi tới biệt thự của Trần gia ở Tokyo, Trần Hi San rất hiểu chuyện
ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt rồi đẩy cửa đi vào nhà.

Trần Uyên Sam quay đầu lại nhìn Nghiêm Thấm Huyên đứng bên cạnh,

ánh mắt ôn hòa, "Hôm nay đã làm phiền cô rồi, còn chuyện của Hi San
nữa."

Nghiêm Thấm Huyên bôn ba một ngày, cũng có chút mệt mỏi, xốc lại

tinh thần lắc lắc đầu, "Bạn bè mà."

Khóe mắt Trần Uyên Sam khẽ giật giật, phân phó tài xế đưa Nghiêm

Thấm Huyên về khách sạn, sau khi cô ngồi lên xe ngồi, Trần Uyên Sam cúi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.