CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 357

Sam đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, sẽ hồi phục rất nhanh thôi,
trước tiên con cứ nghỉ ngơi thật tốt đã."

Cao Nhạn nói xong âm thanh liền trở nên nghẹn ngào, Nghiêm Thấm

Huyên nhìn khuôn mặt hiện lên nếp nhăn của mẹ và ba đứng ở một bên
bằng ánh mắt thâm trầm, nói giọng khàn khàn, "Ba, mẹ. . . . . ."

Cô nói rất khẽ, Nghiêm Khải nghe được thì hốc mắt cũng đỏ lên, vội

vàng ngồi xổm xuống bên cạnh Cao Nhạn nắm lấy tay của con gái.

Thân thể Nghiêm Thấm Huyên suy yếu, gần như là nhờ vào số mệnh

mới giữ lại được đứa bé trong bụng, cả người bây giờ vô cùng yếu ớt, chưa
nói mấy câu nói, mắt đã dần ct dần nhắm lại rồi thiếp đi. Mấy người bên
cạnh, đợi cô ngủ say Cổ Chi Trừng xuống dưới lầu mua đồ ăn mang lên,
Cao Nhạn và Nghiêm Khải tiếp tục ở bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, Vi
Diệp thì đi theo Doãn Bích Giới ra khỏi phòng bệnh.

Phòng bệnh bên cạnh được mười mấy người đàn ông áo đen nghiêm túc

canh gác, bác sĩ dặn hiện tại bất cứ ai cũng không được vào thăm Trần
Uyên Sam, phải để cho anh tĩnh dưỡng, vậy nên tất cả thuộc hạ của anh đều
ở bên ngoài.

Kha Khinh Đằng đang nói chuyện với Diêm Giang, lúc này Doãn Bích

Giới cũng quay đầu lại nói với Vi Diệp, "Trước tiên cậu về đi, lần này Vi
thúc thật sự nổi trận lôi đình rồi, đang kết hôn chú rể lại chạy mất, cậu
khiến cả Lương Thần lẫn Lương gia mất mặt? Hiện tại Lương gia đang nắm
quyền, ảnh hưởng rất lớn, ai tới giúp cậu dọn dẹp tàn cuộc?"

Vi Diệp trầm mặc nghe cô nói, quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh

của Nghiêm Thấm Huyên, có chút phiền não nới lỏng cà vạt, "Tôi biết rồi,
tôi sẽ trở về ngay."

Doãn Bích Giới thở dài, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.