CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 362

"Mới vừa tỉnh lại mà cậu đã đến rồi, thế nào? Coi như là tâm linh tương

thông?" Trần Uyên Sam cười nhạt nhìn người đàn ông đứng ở mép giường.

Tiếu An nhíu mày, khoát tay với anh một cái rồi nói, "Quấy rầy anh nghỉ

ngơi thật sự rất xin lỗi, tôi nhận được tin liền lập tức tới đây."

Lúc này Nghiêm Thấm Huyên đứng một bên quan sát kỹ dung mạo của

Tiếu An, dung mạo của hắn và Tiếu Phan quả thực rất giống nhau, nhưng
Tiếu Phan lại âm u và quỷ dị, vừa nhìn đã làm cho người ta rất không thoải
mái, còn Tiếu An thì hoàn toàn ngược lại, gương mặt tuấn tú, mạnh mẽ khí
khái.

Cô biết bọn họ có chuyện muốn nói, vội vàng ngoan ngoãn từ trên ghế

đứng dậy muốn rời đi, Trần Uyên Sam kéo tay cô lại khẽ nói, "Anh sẽ gọi y
tá đưa em trở lại phòng bệnh, em hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh nói
chuyện xong sẽ qua đó ngay."

Khóe miệng Tiếu An hàm chứa tia cười nhạt, gật đầu với Nghiêm Thấm

Huyên một cái, nụ cười này quả thật có sức sát thương lớn, cô y tá đến đưa
Nghiêm Thấm Huyên về phòng bệnh thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.

Cửa bị đóng lại, Trần Uyên Sam thu tay lại nhìn về phía Tiếu An, "Hiện

tại Tiếu Phan như thế nào rồi? Đã bị cậu lột da rút gân rồi hả."

Tiếu An ngồi xuống ghế, thản nhiên nói: "Đó là việc của những người

đó, bọn họ có muốn quăng hắn vào nhà tù, hay đâm chém người hắn cũng
không quan hệ gì tới tôi, tôi chỉ phụ trách việc giao người cho bọn họ."

"Không phải là tôi khen cậu, Tiếu An, cậu tỏ ra vẻ chuyện không liên

quan tới mình, nhưng nếu như không phải cậu ngầm động tay động chân,
tôi cũng không thể bắt được hắn nhanh như vậy." Trần Uyên Sam con ngươi
nhàn nhạt, giọng điệu bình thản, "Nói cho tới cùng cậu vẫn rất hận hắn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.