CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 361

Cô nghe lời anh nói, nước mắt vẫn còn đang chảy nhưng không nhịn

được cười lên, "Anh đã sớm biết là Tiếu Phan sẽ lên tàu, là cố ý ra lệnh cho
mọi người tránh ra, chờ đến lúc hắn động thủ thì sẽ xông lên bắt hắn đúng
không?"

Trần Uyên Sam nghe cô nói vậy, chẳng nói đúng sai chỉ cười cười, "Bà

xã anh càng ngày càng thông minh hơn người rồi."

"Anh vẫn không biết xấu hổ mà dám nói thế!" Nghiêm Thấm Huyên

giận đến mắt cũng đỏ lên, đưa tay bóp nhẹ vai anh, "Dù có tự tin thế nào
cũng không thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn như thế, anh có nghĩ tới em
hay không?!"

Anh đưa tay ra vuốt tóc cô, tâm tình khá dễ chịu nhẹ giọng dỗ dành cô,

"Bà xã đại nhân, anh mới tỉnh lại nên còn yếu ớt, đừng động thủ mà chỉ nói
chuyện thôi được không?"

Cô biết anh tự đặt mình vào nguy hiểm, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả

tốt nhất, Tiếu Phan cho là sau khi giết người không còn đường lui nữa, nên
không phản kháng để cho người của Trần Uyên Sam bắt lại.

Vợ chồng son còn chưa nói được mấy câu, cánh cửa liền bị người nào

đó nhẹ nhàng mở ra, Diêm Giang nhẹ nhàng đi vào thế nhưng thấy Trần
Uyên Sam đã tỉnh lại, mừng rỡ không nhịn được, vội vàng đi tới bên cạnh
anh cung kính xin phép, "Trần thiếu, lão nhị của Tiếu gia vừa mới tới, có
cho cậu ta vào không ạ?"

Trần Uyên Sam khẽ gật đầu với hắn, Nghiêm Thấm Huyên vội vàng rút

gối đầu, cần thận đỡ anh dậy dựa người vào gối.

Sau khi Diêm Giang ra ngoài rất nhanh đã dẫn một người đi vào, người

đàn ông kia toàn thân mặc quân trang màu xanh lam, khuôn mặt tuấn tú,
khóe môi nhếch lên tia cười nhạt, cho dù là Nghiêm Thấm Huyên đã quen
gặp mĩ nam cũng không nhịn được mà hai mắt sáng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.