CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 363

Tiếu An không có phủ nhận, cười nhẹ, "Vậy coi như đó là quà tân hôn

tôi tặng cho anh."

Trần Uyên Sam cũng cười, cầm cái ly trên bàn lên uống hai ngụm, đột

nhiên nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Tiếu An đưa tay nhận lấy cái ly, nhỏ
giọng hỏi anh, "Hiện tại bên nước Mĩ thắt chặt như vậy, lật cả đáy lên trời,
người của anh thật may cũng đã rút lui rồi, thế nhưng lần này hình như là
muốn tra đến tận gốc, tôi không thể ngăn cản được lâu, rất nhanh sẽ có thể
tra được Tokyo, anh định giải quyết như thế nào?"

Trần Uyên Sam không nhanh không chậm vỗ tay một cái, giọng nói

nghe rất bình thản, "Vậy hãy để cho bọn họ tra ra đi."

Tiếu An nhất thời không kịp phản ứng lại, khẽ nhíu mày nghi hoặc nhìn

anh.

"Tra hay không tra là chuyện của bọn họ, buôn bán làm ăn là chuyện của

tôi. Cậu có hiểu không?" Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, đối mặt với Tiếu
An nói: "Mấy năm nay tôi chưa từng nằm trên giường bệnh, hiện tại dùng
vết sẹo này để đổi lấy bình yên cả đời, cậu nói xem có đáng không?"

"Anh dẫn bọn họ tới Tokyo?" Ánh chớp khẽ lóe qua trong mắt của Tiếu

An như đã hiểu được gì đó, trong mắt có chút tán thưởng nhìn anh, "Anh
lưu lại đường lui thật sớm."

Trần Uyên Sam cười cười với hắn, "Hiện tại không còn phổ biến việc

muốn đánh là đáng muốn giết là giết, cho dù ngày ngày vừa cầm súng vừa
buôn bán rất là mệt mỏi, nhưng chờ lúc bọn họ có thể điều tra ra, đoán
chừng bên tôi cũng có thể ứng phó thành thạo rồi."

"Lúc bọn họ tới, động tay động chân một chút để cho bọn họ thấy rõ

ràng, về sau sẽ không gây phiền toái cho tôi nữa, giải quyết từ bây giờ để
tránh lưu lại hậu quả về sau."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.