CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 367

quần áo rộng lùng thùng gắn vào cơ thể tráng kiện của anh mang theo
hương vị đàn ông.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Trần Uyên Sam khẽ cười cúi đầu lên

môi cô, anh chưa cạo râu, có chút nhếch nhác, đâm vào người cô làm cô
cảm thấy nhồn nhột, không bao lâu liền bật cười muốn tránh, anh nhất
quyết không tha đuổi theo, đặt môi mình lên cánh môi hồng của cô nồng
nhiệt hôn.

"Em là của anh." Anh nắm tay cô thật chặt, đưa ngón tay vân vê bờ môi

cô, nghiêm túc nhìn cô nói, "Ai cũng đừng nghĩ đến việc dòm ngó."

Cô cười, mắt nhìn anh, "Ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng là của anh,

anh nghĩ còn có ai dám dòm ngó?"

Âm cuối vừa dứt, Trần Uyên Sam cảm thấy trong lòng là một hồi tê dại,

khóe mắt anh giật giật, chợt khẽ đứng dậy, cẩn thận đặt cô xuống ngồi lên
ghế dựa.

Bạc dương tây hạ, cả thành phố S như bị khoác lên một cái áo khoác

màu vàng, khẽ khoác lên mỗi người, lầu dưới bệnh viện người đến người đi,
đến để thăm người thân của mình.

Trần Uyên Sam nhìn cô một hồi, chợt quỳ một chân trên đất.

"Ba anh vẫn cảm thấy anh sẽ không kết hôn em biết không?" Anh nhìn

ánh mắt của cô, chậm rãi nói, "Cái cách trước kia anh dùng để giải quyết
công việc em chưa từng được thấy, thật ra thì cũng không kém Tiếu Phan là
bao, chỉ là anh so với hắn còn có chút đạo lí hơn. Bởi vì từ nhỏ đã có người
nói cho anh biết, vĩnh viễn đừng làm chuyện gì khiến cho mình phải hối
hận, cho nên anh nghiêm túc suy xét mọi chuyện, cũng chưa từng có đối với
bất cứ chuyện gì để tình cảm quá lớn, bởi vì anh cảm thấy không bỏ ra tình
cảm, thì cũng sẽ không hối hận và thất vọng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.