CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 370

nhỏ động đậy, cả khuôn mặt phiếm hồng, làm cho anh nhìn thấy chỉ muốn
hung hăn cắn cô.

"Ai, anh bắt Phong Trác Luân ngày đêm không nghỉ thiết kế ra chiếc

nhẫn kim cương này, em đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái?" Anh
thở dài, dịu dàng nhìn Nghiêm Thấm Huyên, nhẹ giọng nói, "Đây là vật độc
nhất vô nhị trên thế giới, cũng không có cân nhắc tiêu chuẩn."

Cô bật cười, cả khuôn mặt như con mèo con, hoàn toàn mất hình tượng,

Trần Uyên Sam giơ một tay khác ra giúp cô lau nước mắt nước mũi, lấy mu
bàn tay chạm vào khuôn mặt cô. Trong lòng cô hiện tại là trăm mối cảm
xúc ngổn ngang, hồi lâu mới nhìn anh, thút tha thút thít mà cười hỏi, ". . . . .
. Phong Trác Luân. . . . . . Là nhà thiết kế nổi tiếng đó sao?"

Ánh mắt anh nhíu lại, "Đó không phải là trọng điểm."

Nghiêm Thấm Huyên cười vui vẻ, nước mắt rốt cục cũng ngừng lại, giơ

tay nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trong tay của anh, đặt ở trước mắt tỉ mỉ
quan sát.

Anh thấy cô có vẻ rất thích, cầm ở trong tay chăm chú nhìn mãi không

buông, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa sẽ gọi điện cảm ơn cái tên yêu nghiệt
kia.

"Ừ. . . . . . Như vậy kết hôn sẽ là nghi thức bổ sung sao?" Nghiêm Thấm

Huyên cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương ra khỏi hộp, nhẹ nhàng đặt vào
tay Trần Uyên Sam, "Giúp em đeo vào."

Anh thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cô lấy chiếc nhẫn kim cương đeo

vào ngón áp út của cô, kéo lên đặt ở khóe miệng hôn một cái, khẽ cười nói,
"Tất nhiên rồi, Trần phu nhân."

. . . . . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.