CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 371

Thời điểm Doãn bích Giới cùng với Kha Khinh Đằng đến bệnh viện,

Nghiêm Thấm Huyên đang tựa người vào thành giường, trên mặt đeo gọng
kính cỡ đại có chút buồn cười, cầm trên tay một cái kính lúp, đang tỉ mỉ
nghiên cứu chiếc nhẫn kim cương trên tay, Trần Uyên Sam tựa vào người
cô, một tay ôm lấy bả vai của cô sờ soạng, buồn cười nhìn cô nghiên cứu đồ
vật trước mắt.

"Chậc chậc chậc, nhìn cặp vợ chồng này thật ngu ngốc." Doãn Bích Giới

đặt cái túi xuống bên cạnh, tựa vào tường có chút khinh bỉ nhìn hai người ở
trên giường, "Hai người này đúng là khác người mà."

Kha Khinh Đằng đồng tình với vợ, gương mặt tuấn tú khẽ nhăn lại,

"Trần Uyên Sam cậu đúng là."

Nghiêm Thấm Huyên thả cái kính lúp trong tay xuống, giơ chiếc nhẫn

kim cương trong tay lên, vui sướng nói với Doãn Bích Giới: "Ghen tị thì
bảo chồng cậu cũng đi làm lấy một cái đi."

Doãn Bích Giới luôn luôn ghét lãng mạn, so với chiếc nhẫn kim cương

cô thích khẩu súng hơn, vì vậy vô cùng chán ghét liếc Nghiêm Thấm
Huyên, đẩy đẩy Kha Khinh Đằng bên cạnh, "Lần trước anh hứa đáp ứng em
cái gì còn nhớ không?"

Kha đại thiếu gia nghe cô nói vậy, thái độ nguy hiểm biến đổi, hồi lâu

chậm rãi tựa vào bên tai cô khẽ nói một câu.

"Cút đi, em không cần, anh đưa cho người khác đi." Doãn Bích Giới lập

tức xù lông lên, khuôn mặt đỏ ửng, đôi chân dài không chút do dự hướng
tới Kha Khinh Đằng, "Đồ lưu manh."

Nghiêm Thấm Huyên tựa vào trong ngực Trần Uyên Sam cười híp mắt

nhìn hai người kia đang chiến đấu với nhau, khẽ rủ rỉ bên tai anh, "Anh
đoán xem Kha Khinh Đằng vừa nói gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.