CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 372

Trần Uyên Sam thản nhiên chỉnh lại tư thế, đôi mắt đẹp lóe sáng, "Doãn

Bích Giới đơn giản muốn vài vũ khí có tính sát thương lớn, trước kia Kha
Khinh Đằng để cô ấy chiến đấu cũng không sao cả, hiện tại cũng chuẩn bị
muốn đứa bé cậu ta làm sao có thể cho phép bà xã mình mang bầu cầm
súng. Về phần cậu ta nói gì. . . . . ."

Anh có chút hài hước quay đầu nhìn cô, hôn lên trán cô, "Mặc dù Kha

Khinh Đằng không đưa được súng thật cho cô ấy, nhưng bản thân cậu ta
cũng có, cũng có thể cho, cũng không nguy hiểm."

Cô đi theo anh lâu như vậy, đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn, chỉ sửng

sốt hai giây liền đã hiểu ý tứ của anh, ngại ngùng nhìn anh sẵng giọng nói,
"Thật không hỗ danh là bằng hữu."

Trần Uyên Sam cười vang, vuốt vuốt tóc của cô, cưng chiều hỏi cô,

"Hiện tại em đã mang thai qua hai tháng, còn một tháng nữa là vượt qua
giai đoạn nguy hiểm, một tháng này em muốn ở bệnh viên hay là về nhà
tĩnh dưỡng? Hả?"

Cô giảo hoạt mở trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn gò má của anh, "Em biết

anh muốn đưa em về nhà." Anh nghe cô nói lời này, có chút kinh ngạc nhíu
mày hỏi cô, "Tại sao?"

Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên hiểu rõ, nhưng ngoài miệng không nói

ra. Có mấy lần anh đang ở trong phòng bệnh thật sự là nhịn không được,
dục hỏa đốt người ôm cô sờ mó hôn hít, làm cô lộ cả nửa ngực, người áo
đen ngoài cửa gõ cửa thấy không có ai trả lời liền trực tiếp mở cửa đi vào.

Đã không có cách nào ăn thịt, thân thiết cũng phải bị người khác quấy

rầy, thiếu chút nữa bà xã đã bị người ta nhìn thấy, vì thế cho dù là người có
tính khí tốt như Trần Uyên Sam, nhanh chóng dùng chăn bọc cô lại, dùng
ánh mắt như muốn giết người nhìn thuộc hạ, thiếu chút nữa ném cái ly
trong tay vào mặt hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.