CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 373

"Ừ, ít người dễ làm chuyện." Hồi lâu, cô nói, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn

kim cương trên tay mình.

Anh nghe thế thì nụ cười trên khóe môi càng đậm, Kha Khinh Đằng đã

dừng chiến đấu ôm doãn bích giới đang kịch liệt giãy giụa vào trong ngực
lạnh lùng chen vào một câu, "Trần Uyên Sam, nụ cười của cậu thật dâm
đãng."

Trần Uyên Sam không trả lời hắn, từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại

quần áo nhẹ nhàng ôm Nghiêm Thấm Huyên xuống giường, "Chúng ta
chuẩn bị trở về thôi."

"Vết thương của cậu còn chưa lành? Dù sao cũng đã phong tỏa cả bệnh

viện rồi, lại nói Nghiêm Thấm Huyên mới mang thai được hai tháng còn
chưa đến tháng thứ ba, trở về ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?"
Doãn Bích Giới có chút bận tâm hỏi.

"Tôi đã bàn bạc với bác sĩ, Diêm Giang đã sắp xếp một căn phòng nhỏ ở

trong căn hộ, tôi đã sắp xếp mỗi ngày đúng giờ sẽ có bác sĩ tới kiểm tra cho
cô ấy." Nghiêm Thấm Huyên cười nhìn Trần Uyên Sam một bên cầm quần
áo, hình như là sốt ruột muốn đi làm thủ tục xuất viện.

Thời điểm xuất viện bác sĩ còn cẩn thận kiểm tra thân thể Nghiêm Thấm

Huyên một lần nữa, tỉ mỉ dặn dò cô đủ thứ, chảy mồ hôi tươi cười tiễn vị
bác sĩ này ra ngoài.

Vợ chồng Trần Uyên Sam rời đi, cả bệnh viện mới có thể hoạt động lại

nhưbình thường, gần nhiều tuần lễ bị phong tỏa, hơn nữa bon họ rời đi thì ý
định muốn tháo dỡ bệnh viện này của Doãn Bích Giới mới có thể giải trừ.

Viện trưởng cùng toàn bộ lãnh đạo cung kính tiễn bọn họ xuống dưới

lầu, Trần Uyên Sam ôm Nghiêm Thấm Huyên cẩn thận đi xuống, lịch sự
nói cảm ơn với bọn họ, đi ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.