Đan Cảnh Xuyên thuận nước đẩy thuyền gật gật đầu, khiến cho Ân Kỷ
Hồng gắng sức thu nhỏ mình lại.
"Thời điểm Cẩn Mạt mang thai. . . . . .Có hay suy nghĩ miên man hay
không...?" Trầm mặc một hồi lâu, Trần Uyên Sam có chút do dự hỏi Ân Kỷ
Hồng.
Ân Kỷ Hồng sững sờ, ngay sau đó nụ cười trên mặt càng ngày càng
đáng đánh đòn, "Thì ra là thế, thế nào, muốn cậu chiều chuộng." Mắt thấy
tay Trần Uyên Sam đã giơ lên, hắn liền nhảy xuống thành thật nghiêm túc
nói: "Cẩn Mạt không có suy nghĩ miên man, tính khí cũng không tốt như
bình thường, cũng không quá nguyện ý để cho tôi đụng chạm, còn lại
những cái khác vẫn tốt."
Trần Uyên Sam nghe gật đầu một cái, khẽ thở dài, "Cô ấy gần đây cũng
không muốn nói chuyện với tôi, buổi tối lúc tôi trở về cô ấy đã ngủ rồi."
"Làm sao lại như vậy? Tính tình Nghiêm Thấm Huyên không phải tốt
lắm sao?" Đan Cảnh Xuyên giương mắt nhìn anh.
"Lần trước đi thử áo cưới cô ấy đột nhiên ngất đi, dọa tôi sợ gần chết,
liền muốn chờ cô ấy sinh xong rồi mới tổ chức hôn lễ, cô ấy không phản
đối, nhưng rõ ràng là có mất hứng."
Ân Kỷ Hồng cùng Đan Cảnh Xuyên liếc nhau một cái, hình như cũng
không biết nên nói sao cho phải.
Trần Uyên Sam cầm chai rượu đặt lên trên quầy bar nhấn chuông gọi
phục vụ tới tính tiền, sau đó sửa sang lại quần áo, "Tôi đi về trước đây."
. . . . .
Nghiêm Thấm Huyên mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy có gì đó không
đúng lắm, mở mắt ra thấy phần thân dưới của anh đã tiến vào cơ thể cô.