CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 398

Trên mặt Trần Uyên Sam mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy cô đã tỉnh lại, cúi

đầu hôn cô một cái, ôm lấy cái mông của cô khàn khàn nói: "Vợ, tách chân
ra một chút, anh không cử động được."

Cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn giơ chân lên theo ý của

anh, một bên anh sợ làm cô bị thương, một bên lại bị cảm giác thoải mái
quấn lấy, hít sâu vài hơi, tiến sâu vào đến mấy lần.

Cô bị anh chơi đùa làm cho mặt ửng hồng, phía dưới cũng không đủ ướt,

trướng lên rất khó chịu, cả người mệt mỏi, hốc mắt phiếm hồng dựa đầu
vào vai anh, hung hăng cắn anh.

"A ——" Trần Uyên Sam than nhẹ một tiếng, ngừng lại, phía dưới vừa

động, cắn bờ môi của cô thoáng lui ra ngoài một chút.

Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy động tác của anh chậm lại, nhẹ

nhàng đi vào sau đó lại lui ra ngoài, chín cạn thì có, nhưng lại không có một
sâu. Cô bị anh khí dễ làm cho hô hấp trở nên gấp gáp, nơi hai người kết hợp
là một mảng ướt đẫm, ga giường ở dưới mông hình như đã có chút ẩm ướt.

"Còn suy nghĩ lung tung sao?" Anh nằm ở trên người cô, kìm nén đến

gân xanh nổi lên, nhưng vẫn kiềm chế làm cho giọng điệu dịu xuống, "Em
có phải tức chết anh rồi hay không? Hả?"

Khi anh về nhà cô vẫn như cũ tắt đèn đi ngủ sớm, anh bất đắc dĩ vừa vặn

phát hiện trên tủ đầu giường đặt vài cuốn sách, cầm đi ra phòng khách vừa
nhìn anh đã giận sôi máu.

"À?" Cô còn chưa kịp phản ứng, giọng nói run rẩy cầu xin anh, "Anh. . .

. . . Nhanh lên một chút."

Trần Uyên Sam không để cho cô thoải mái, tiếp tục luận động, "Em lại

có thể hoài nghi chồng em ở bên ngoài…? Cái đầu nhỏ này rốt cuộc lại suy
nghĩ lung tung gì vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.