CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 413

"Cậu chờ một chút." Thiếu phụ đưa bọn họ vào sân ngồi rót trà cho bọn

họ, nói với Trần Uyên Sam. Nghiêm thấm Huyên nhìn người bên cạnh một
chút, vẻ mặt nhàn nhã, trong mắt lại ẩn chứa tia gian xảo nhàn nhạt, cô
chống cằm trong lòng thấp thỏm chờ đợi một hồi, chỉ thấy thiếu phụ cầm
một bọc đồ tới đây sau đó liền kéo cô đi vào phòng thay đồ.

Từ trong phòng thay đồ đi ra người thiếu phụ liền dẫn cô tới trước

gương, cười tủm tỉm nhìn cô nói, "Lúc lần trước hai người tới, tiên sinh kia
có đặt tôi làm một bộ váy, nói là trong vòng năm năm, nhất định sẽ mang
theo cô tới lấy."

Nghiêm Thấm Huyên nhìn bản mình trong gương, một bộ váy màu xám

tro, chân thành nhẹ nhàng, lông mi cân đối, mắt sáng long lanh, làm cho
người thiếu phụ cũng phải gật đầu khen ngợi.

Lúc này Trần Uyên Sam từ bên ngoài đi vào, cô có chút đỏ mặt quay

đầu lại nhìn anh, anh ngẩn ra, khóe môi nở nụ cười.

. . . . .

Sau khi rời khỏi nhà của Ngô thị Nghiêm Thấm Huyên như một bé gái

cầm lấy cánh tay của anh lắc lắc nói, "Trần Uyên Sam, em phát hiện anh
càng ngày càng kiêu căng rồi."

Anh có lòng tin như vậy, lúc ấy mới vừa vặn xác nhận lòng của cô, liền

dùng năm năm ước hẹn Ngô thị hoàn thành xong bộ váy này.

Trần Uyên Sam cười đến mắt cũng hơi nheo lại, dẫn cô đến bên cạnh

mấy cột đá nhỏ dưới tàng cây, véo mũi cô nói, "Em đã nói như vậy, anh sẽ
kiêu căng tới cùng."

Đột nhiên lúc này anh từ túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong

lấy ra một sợi dây chuyền cẩn thận giúp cô đeo vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.