CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 9

Dung Tử Hàm nhìn bóng dáng Hồ Tuyết Lâm biến mất ở trong thang

máy, chậm rãi đi tới trong sảnh hoa hồng, khóe môi nhếch lên, giơ ly rượu
lên nói: "Vừa rồi là mở màn cho tiết mục giải trí, hôm nay mọi người hãy
tận hưởng, không say không về."

Chỉ một câu nói như vậy, đã quyết định số phận của Hồ Tuyết Lâm.

Tiếng nói chuyện lại vang lên, Doãn Bích Giới quay đầu lại thấy

Nghiêm Thấm Huyên đã đi ra ngoài cửa, cau mày rồi đuổi theo cô.

"Cậu sao lại thế, cậu đã chỉnh được cái con bé Tiểu Tam kia rồi mà sao

mặt mày vẫn ủ dột vậy?" Doãn Bích Giới vừa nhắc Nghiêm Thấm Huyên,
vừa hung hăng hỏi cô.

Nghiêm Thấm Huyên lắc đầu một cái, "Tớ cũng không biết, trong lòng

cảm thấy sảng khoái nhưng cũng có chút không vui."

Doãn Bích Giới thấy cô như vậy thì biết ngay là cô đang nghĩ tới Lục

Thiêm Lịch, chỉ biết oán giận lườm cô một cái, định nói gì đó, lại thấy cô
thở dài một cái, tựa hồ như đã quyết định cái gì đó rồi cười cười với cô.

☆, 【 mới 】có biến (>////<)

Tác giả có lời muốn nói: nam phụ ra sân >>>>>

"Mẹ kiếp, cậu đừng cười nữa." Doãn Bích Biới cuối cùng cũng không

nhịn được nữa, tỏ vẻ xem thường nói: "Được được được, cậu muốn đi Vân
Hải để cúng bái Phật chứ gì, cậu cứ việc đi, tính của cậu tớ còn không biết
sao, gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn, con thằn lằn còn biết cắt cái đuôi để
tiếp tục cuộc sống của nó, cậu thì lại moi tim moi phổi ra cho hắn ta muốn
làm gì thì làm."

Nghiêm Thấm Huyên nghe cô nói thế thì có chút khó chịu, dứt khoát

không trả lời cô, trầm mặc một hồi, cô nhẹ nhàng đưa tay lấy sợi dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.