CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 117

một bài hát quen thuộc “Nơi hoa đào nở” càng hợp cảnh càng hợp tình.

Trong vườn đào có mấy con mèo chạy đi chạy lại, dường như đang

chơi trò đuổi bắt với con người, bất ngờ va vào chân cô, khiến cho cô cười
to, chơi đuổi bắt với chúng rất vui.

Cùng bọn mèo chơi một lúc, cô lại chạy đến vườn khác đuổi những

chú gà con lông mượt như tơ, chạy qua mấy vườn rau, chạy mãi chạy mãi,
đến lúc mệt phờ rồi mới dừng lại.

Chính lúc này, trong nông trại đang xảy ra chuyện.

Thẩm Tam Nguyệt, người đầu tiên phát hiện ra Lâm Tiểu Niên không

có mặt ở đó, đã gọi điện thoại cho cô, nghe thấy tiếng chuông điện thoại
trong cặp để ở trên giường mới biết cô không mang điện thoại theo. Đợi
một lúc lâu sau, vẫn không thấy cô trở về, do đó liền đi tìm Tô Bắc Hải.

Tô Bắc Hải ở cùng phòng với Vu Hữu Dư, lúc đó Tô Bắc Hải đang

luyện điệu ballroom trong phòng, Vu Hữu Dư đang dựa đầu vào đầu
giường chơi điện tử trên laptop.

“Có nhìn thấy Tiểu Niên đâu không?” Thẩm Tam Nguyệt vừa hỏi, hai

người họ đều dừng lại.

“Con rùa đó làm sao?” Giọng Vu Hữu Dư có phần lo lắng.

“Cô ấy ra ngoài đã hơn một giờ mà không thấy quay về, điện thoại

cũng không mang theo.” Thẩm Tam Nguyệt lo lắng.

Vu Hữu Dư gập máy tính lại, lập tức đứng dậy: “Để anh đi tìm xem

sao!”.

“Mình cũng đi!” Tô Bắc Hải vội vàng nói theo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.