CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 119

Cô lập tức quay người lại, trong màn đêm mông lung, cô đã nhìn thấy

Vu Hữu Dư.

Mái tóc vốn ngay ngắn của anh có mấy sợi che trước trán, trên mái tóc

và quần áo đều vương những cánh hoa đào, thân hình nhếch nhác, nhưng
đôi mắt như đang tỏa sáng.

Dựa vào cá tính của Vu công tử, Lâm Tiểu Niên đoán chắc rằng mình

nhất định sẽ bị phê bình… mất tích không lý do lâu như vậy, còn khiến cho
đích thân anh đi tìm, thực là tự đặt mình vào giữa họng súng.

Nhưng Vu Hữu Dư không làm lớn chuyện, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đi về

thôi.”

Lâm Tiểu Niên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ có phải

mình đã lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng người quân tử không?

Trong thôn đã lên đèn, mặc dù vẫn còn mờ tỏ nhưng khiến cho người

ta còn có chút hy vọng, cảm thấy nơi đây là một nơi an toàn đáng để dừng
chân.

Cô lặng lẽ theo sau anh, vừa đi vừa lắng nghe tiếng chó sủa văng vẳng

trong thôn.

“Tại sao đột nhiên chó ở đây đều sủa inh ỏi vậy?” Cô cảm thấy kì lạ,

đi gần anh hơn một chút.

“Chó sủa?” Vu Hữu Dư nghĩ. “Nơi đây hoang sơn cùng cốc, mỗi khi

đến trời tối, ma quỷ ra ngoài dạo chơi, mắt chó rất sáng, có thể nhìn thấy
những linh hồn bay lơ lửng xung quanh đây…”

Anh lắc lư cổ tay, mô phỏng những thi thể không đầu trong Liêu trai

chí dị, dọa Lâm Tiểu Niên khiến cô nắm chặt cổ tay anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.