CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 15

Nhưng Vu Hữu Dư nghe xong càng ngồi thẳng lưng hơn, đủng đỉnh

lấy từ cặp sách ra cuốn “Đại số tuyến tính”, bắt đầu làm bài tập, vừa viết
vừa lẩm bẩm: “Nhà trường quy định không được phép chiếm chỗ bừa bãi!”.

Lâm Tiểu Niên bình thường đã quen một mình chiếm trọn hai ghế. Bởi

vì cô từng ước, sau khi đến học ở trường đại học tại thành phố nơi có Kiều
Hoài Ninh đang sống, hai người sẽ có thể cùng ngồi tự học buổi tối.

Từ trường Kiều Hoài Ninh đạp xe tới đại học Chiết Giang mất khoảng

mười mấy phút, chỉ mười mấy phút ngắn ngủi này đã lấy đi sự lãng mạn
ấm áp mà cô hằng mong ước.

Cô hận khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, hận quãng đường ngắn ngủi ấy.

Sau này cô mới phát hiện ra, trở ngại không phải là thời gian, cũng không
phải là không gian.

Lâm Tiểu Niên vẫn giữ thói quen chiếm hai chỗ ngồi, bởi vì trong

lòng cô vẫn cố chấp cho rằng người ngồi bên cạnh ấy dù không phải là bây
giờ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Vu Hữu Dư, người đang ngồi bên cạnh cô lúc này, cô cũng không lạ

gì.

Cô từng có vinh hạnh tận mắt thấy chiếc xe thể thao sang trọng của

anh ta tung hoành trong sân trường. Khi ấy, cô đang mặc một chiếc váy
tennis dài chưa tới đầu gối, bị luồng gió khi chiếc xe chạy qua cuốn lên.
Khi ấy, trong lòng cô không ngừng mắng anh ta là đồ thiếu đạo đức.

Thẩm Tiểu Tam, bạn cùng phòng ký túc làm ra bộ quan trọng nói với

Lâm Tiểu Niên: “Nhìn thấy chưa, người đó chính là lớp trưởng “lớp thái
tử”, Vu Hữu Dư.”

“Lớp thái tử” của trường đại học Chiết Giang, đây là lần đầu tiên Lâm

Tiểu Niên nghe thấy. Thẩm Tiểu Tam vừa cười Lâm Tiểu Niên vừa than:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.