CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 169

“Bọn anh sẽ giao những chứng cứ này cho bên Đoàn trường và phòng

bảo vệ, tất cả sẽ rõ như ban ngày thôi.” Tiết Băng cầm cuốn tạp chí nhiếp
ảnh, bên trong có một nghìn năm trăm đồng, lắc qua lắc lại khiến Lâm Tiểu
Niên hoa cả mắt.

“Không được đâu!” Cô vội ngăn Tiết Băng lại.

Tiết Băng hỏi: “Sao lại không được? Chỉ có vậy kẻ tác quái mới có thể

bị trừng trị, trả lại sự trong sạch cho em.”

“Không được” Cô máy móc lặp lại câu nói đó.

“Đừng nói với anh là em sẽ lặng lẽ trả lại số tiền này cho Quan Lan.

Anh không tin!” Vu Hữu Dư như đang suy nghĩ, quan sát biểu hiện của
Lâm Tiểu Niên.

“Vì sao lại không thể?”

“Bởi vì căn bản em không lấy tiền của cô ấy!”.

“Sao anh biết?”

“Là anh dùng đầu ngón chân nghĩ!” Vu Hữu Dư hình như đang giận

dữ. Còn Tô Bắc Hải và Tiết Băng đều im lặng, không nói gì.

Lâm Tiểu Niên như đứa trẻ làm sai chuyện gì, cúi đầu nói nhỏ: “Cảm

ơn mọi người đã hết lòng giúp đỡ em, nhưng em không muốn làm sáng tỏ
mọi chuyện.”

“Nếu vậy, rất nhiều người sẽ hiểu lầm em.” Tô Bắc Hải thành thực

khuyên cô.

“Em không sợ bị hiểu lầm. Em tin rằng, trong sạch hay không tự mình

biết là được, người nào không trong sạch tự bản thân họ biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.