CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 173

Biết rõ là cô chỉ đi một lát, mặt anh vẫn nhăn nhó, sầu não. Anh cũng

không nhớ nổi, đã bao lâu rồi mình không có cảm giác như thế này. Anh
vốn cho rằng mình là một nam tử hán vững vàng, không thèm làm nũng,
không giận dỗi, không nóng nảy. Nhưng giờ đây, anh lại có cảm giác mình
đang trở về những cảm xúc tuổi thiếu niên.

Lâm Tiểu Niên bê một bát mỳ ăn liền từ một toa tàu khác, chầm chậm

đi tới, vừa đi, vừa cẩn thận tránh người bên cạnh.

Tàu hơi lắc một chút, Lâm Tiểu Niên đứng không vững, bát mỳ trong

tay suýt nữa thì đổ. Cô vẫn chưa hoàn hồn, nhăm mặt lẩm bẩm gì đó, chầm
chậm đi về chỗ ngồi.

Nhìn Lâm Tiểu Niên như vậy, Vu Hữu Dư cười hài lòng, cảm thấy

toàn thân mình tràn đầy sức sống. Anh từ ghế đứng dậy, đưa tay ra đỡ lấy
bát mỳ, nói: “Không ngờ người bạn ở thành phố Cáp Nhĩ Tân lại hiếu
khách như vậy, lại còn mời ăn cả bữa tối nữa! Haizz, mặc dù chỉ là một bát
mỳ!”.

“Hiếu khách?” Lâm Tiểu Niên ngạc nhiên: “Đây là bữa tối của em.”

Cô giữ khư khư bát mỳ giống như gà mẹ đang ra sức bảo vệ gà con.

Vu Hữu Dư tỏ ra bị tổn thương: “Em có thể ăn một mình và để anh

ngồi nhìn sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.