CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 185

Ngày Vu Hữu Dư quay lại Bắc Kinh, anh gọi điện cho Lâm Tiểu Niên

bày tỏ lòng cảm ơn: “Rùa con, qua thời kỳ cách mạng hữu nghị này, đợi khi
em về Bắc Kinh, bản công tử sẽ đến nhà ga đón em!”.

Cô mong chờ một người khác tới đón, vì vậy khách sáo nói: “Thôi,

không cần đâu, sư huynh không cần phải mất công đâu.”

Vì bận rộn mà kỳ nghỉ hè dài trở nên vô cùng ngắn ngủi. Khi kỳ nghỉ

sắp kết thúc, cô gọi điện cho Kiều Hoài Ninh thông báo hành trình của
mình.

Kiều Hoài Ninh khó khăn nói: “Tiểu Phi muốn anh đưa đi bệnh viện,

xem ra không thể đi đón em được rồi.”

Lại là Âu Dương Phi, trong lòng Lâm Tiểu Niên thoáng buồn: “Không

sao đâu, em đâu phải không biết. Chị Âu Dương Phi sao rồi? Sao lại phải đi
bệnh viện?”.

“Có lẽ là bị cảm? Cô ấy kêu khó chịu.” Giọng Kiều Hoài Ninh nhỏ

nhẹ, cũng không hẳn là dịu dàng, nhưng lại chưa đựng sự lưu luyến, yêu
thương. Ngày trước, anh cũng từng thương yêu chăm sóc cô, giống như cô
em gái hàng xóm. Nhưng bây giờ, anh đã dành sự yêu thương ấy cho một
người khác.

Thời tiết vốn rất nóng, nhưng Lâm Tiểu Niên vì trong lòng như bị mất

mát thứ gì đó nên cảm thấy hơi lạnh.

Lâm Tiểu Niên bước xuống xe, một mình xách hành lý ra cổng bến xe,

bỗng nhiên thấy cô đơn.

Cô không thể nào tưởng tượng được, lúc đó mình sẽ gặp Vu Hữu Dư ở

bến xe. Vu Hữu Dư đứng ở đằng xa, cầm chai hồng trà trong tay vẫy vẫy,
nhìn cô cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.