CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 229

Lâm Tiểu Niên không hỏi Vu Hữu Dư đi đâu, cô chỉ muốn bỏ chạy, từ

bây giờ, không gặp lại Kiều Hoài Ninh.

Từ đây, cô và Kiều Hoài Ninh sẽ không có liên quan gì.

Trong tim cô đau đớn như bị dao đâm, nhưng cuối cùng cô cũng hiểu,

không đau khổ như thế này thì cô vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi bóng hình
của Kiều Hoài Ninh.

Không biết đã bị Vu Hữu Dư kéo đi bao xa, nhưng hai người đều kiệt

sức, Lâm Tiểu Niên thở hổn hển, cười ngốc nghếch.

Chỉ cười, cười, nước mắt lã chã, rõ ràng đó không phải là tủi thân,

cũng không phải là đau xót, không phải là nỗi nhớ, cũng không phải cầu
xin tình thương.

Vu Hữu Dư tay chân cuống quýt: “Bà cô ơi, em đang làm gì thế?

Đừng khóc nữa!”. Từ trước đến giờ anh chưa nhìn thấy con gái khóc như
thế, đương nhiên cũng không biết khuyên như thế nào, chỉ biết yêu cầu cô
đừng khóc.

Lâm Tiểu Niên cứng đầu, không nghe lời, anh càng nói không khóc,

cô lại càng khóc nhiều hơn.

“Lại khóc, anh hôn em đấy!” Vu Hữu Dư ban đầu muốn đe dọa cô,

nhưng nói được nửa câu, ma xui quỷ khiến thế nào anh kéo mặt cô lại gần,
đôi môi của anh phủ lên đôi môi cô.

Đôi môi rất ấm, khiến Lâm Tiểu Niên thấy như mình bị thiếu ôxy

trong não, quên cả việc đẩy anh ra, chỉ có lưỡi của anh uyển chuyển ở trong
miệng, cô cũng kết hợp làm cho anh cảm thấy thoải mái hơn.

Vu Hữu Dư càng hôn càng sâu, giận một nỗi không thể nuốt trọn cô,

nuốt tất cả con người vào trong cơ thể của anh. Sức nóng từ trong cơ thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.