Vu Hữu Dư tặc lưỡi, định mắng cô nhưng không nhẫn tâm: “Thật là
phí khi anh đối xử tốt với em như vậy? Sao không giữ anh ở lại?”.
“Con đường phía trước rộng rãi, đẹp đẽ không đi thì thật là ngốc, giữ
anh lại có tác dụng gì?”
“Đồ trái tim sắt đá!” Anh tiếp tục ăn cơm, không nói thêm câu gì.
Lâm Tiểu Niên cảm thấy kỳ học này trôi nhanh hơn các kỳ học khác,
chớp mắt một cái đã đến cuối năm, hội sinh viên bắt đầu cho công việc
tuyển dụng mới, sau đó chuẩn bị cho bữa tiệc năm mới.
Lâm Tiểu Niên rất bận rộn, đến cả sự phản đối của Vu công tử cô đều
không để ý.
Vu Hữu Dư nhìn cô chỉ nói: “Lâm Tiểu Niên, em lạnh nhạt với anh,
cẩn thận có ngày anh có người mới!”.
Lâm Tiểu Niên cười: “Anh đi tìm đi! Nhất định sẽ tìm được người
xinh đẹp trẻ trung hơn em. Nếu không thì trong lòng em sẽ không yên
tâm.”
Vu công tử trợn mắt nhìn cô: “Anh là bạn trai của em. Anh có điểm
nào không vừa ý em mà cứ khi bận rộn thì đuổi anh đi là sao?”.
Lâm Tiểu Niên chau mày, lắc đầu bó tay. Trước mắt là một người con
trai như được chạm khắc, đẹp trai tuấn tú, cao to, có thể nói là vẹn toàn,
nếu không kiêu ngạo mà điềm tĩnh và tự tin, nhất định là sẽ có nhiều người
theo đuổi.
“Nhìn anh như thế là có ý gì!” Anh thắc mắc: “Không phải đi mua thịt
lợn, làm gì mà soi mói như thế?”.