Vu Hữu Dư gật đầu: “Đúng! Việc theo đuổi này thật phiền phức chết
đi được.”
Cô gái im lặng, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh: “Chị lại
không nghĩ như thế.”
Lâm Tiểu Niên không đi cùng với tiểu sư đệ đến thư viện, mà một
mình đến phòng tự học, cô chán nản ngồi viết từ đơn cấp sáu.
Cát Ngôn tìm cô đi mượn sách tham khảo, hỏi cô một câu: “Gần đây
không nhìn thấy cậu và Vu công tử đến phòng tự học?”.
Lâm Tiểu Niên phân tán tư tưởng viết một loạt những kí hiệu lên giấy,
khẽ trả lời: “Anh ấy bận!”.
Quả thực Vu công tử rất bận, mười ngày nửa tháng cũng không gặp
được một lần.
Lâm Tiểu Niên nghĩ, mọi người cuối cùng đi tìm việc chính đáng cho
bản thân mình, không để ý nhiều đến chuyện hàng ngày của cô nữa. Hơn
nữa, dựa vào cái gì quan tâm đến việc của cô chứ?
Thời tiết ấm dần, nhưng Lâm Tiểu Niên cảm thấy lạnh hơn, mấy ngày
rồi chân tay lạnh toát, cuối cùng cô cũng bị cảm.
Cô muốn rót một cốc nước nóng để uống thuốc, nhưng bình nước
nóng không có nước. Cô bắt đầu nhớ lại lúc đầu khi Vu Hữu Dư làm bạn
trai cô, đều giúp cô mang nước nóng đến, mặc dù nước nóng đấy là do bạn
cùng phòng đun hộ.
Nghĩ lại, Vu công tử đối xử với cô cũng không tồi, khó tránh những
lúc cô vương vấn nhớ lại giây phút bên anh.