CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 375

Nhưng đây lại là cây đàn của người bạn gái mà cậu bạn cùng phòng

yêu thầm bảy năm, bình thường cậu ta không dám dùng, nay bị Vu Hữu Dư
hủy hoại, cậu bạn đó muốn ngay lập tức giết chết Vu Hữu Dư.

Cậu bạn cùng phòng cũng không phải tay vừa, bình thường đã tập đấm

bốc và taekwondo rất lâu, thầy giáo đều là những cao thủ nổi tiếng trong
nước, lúc đánh, ra tay không hề nương nhẹ.

Vu Hữu Dư đã làm hỏng đồ của người ta trước, tự nhiên sẽ đuối lý

hơn. Khi cậu bạn cùng phòng ra tay, anh cũng chỉ cố gắng né tránh. Nhưng
đòn tấn công của cậu ta dày đặc, lúc anh tránh không kịp, đã bị chịu một
chưởng rất mạnh.

Dù gì đó cũng chỉ là trút giận, đánh người và bị đánh cũng không có gì

đáng nói, bây giờ cậu bạn đó đã ra tay với anh, đó cũng có thể coi là việc
có muốn tránh cũng không được.

Đánh nhau một trận binh binh bốp bốp, cuối cùng cậu bạn cùng phòng

đã dừng tay.

Nhìn lại Vu Hữu Dư, khuôn mặt tuấn tú của anh đã có thêm màu sắc

khác, một bên xanh, một bên hồng, thật thú vị.

Cho dù Vu Hữu Dư bị đánh thành bộ dạng như vậy, cậu bạn đó vẫn

chưa hết tức giận, vừa thu dọn cây ghi ta bị đập trên mặt đất, vừa tức giận
nói: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi sau này ông mày sẽ cho
mày ăn đập!”.

Vu Hữu Dư lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, đôi mắt lộ ra một sự

khát máu điên cuồng: “Vừa rồi sao không ra tay nặng thêm chút nữa? Tôi
còn có lý do để không phải lên lớp.”

Cậu bạn cùng phòng tức giận không nói gì, Vu Hữu Dư ngày hôm nay

đúng là bám theo dai như đỉa đói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.