CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 67

“Anh đợi chút, em lên lấy tiền trả anh! Em đã đồng ý trả anh 250 tệ,

một xu cũng không thể thiếu!” Cô trêu anh.

Mặt Vu Hữu Dư trầm xuống: “Lâm Tiểu Niên không phải em đang cố

ý đấy chứ?”.

“Không phải, em thành tâm thành ý mà…”, Vu Hữu Dư đang chằm

chằm nhìn Lâm Tiểu Niên, giọng cô càng lúc càng nhỏ, “Vì biết mua được
vé rất khó mà.”

“Biết thế là tốt, vậy phải cảm ơn anh chứ.”

“Vâng, tất nhiên, ngoài việc trả tiền anh, em sẽ mời anh ăn một bữa,

được không?” Lâm Tiểu Niên hỏi dò.

Vu Hữu Dư có vẻ hài lòng, đôi lông mày khẽ giương lên: “Như thế

tạm được. Thôi số tiền đấy coi như không phải trả, bù lại bữa ăn thì phải
ngon một chút!”.

Lâm Tiểu Niên cân nhắc một lúc, hỏi: “Ngon tới cỡ nào?”.

“Lệ Gia Thái, anh muốn ăn ở Lệ Gia Thái.” Vu Hữu Dư nghĩ và nói.

Về căn bản Lâm Tiểu Niên không biết một suất ăn ở Lệ Gia Thái bao

nhiêu tiền, cho nên nhanh chóng đồng ý: “Không vấn đề gì, Lệ Gia Thái
nhé!”.

Lâm Tiểu Niên đứng ở cửa giảng đường phía nam nhìn thấy Tô Bắc

Hải, Tô Bắc Hải hỏi: “Đã lấy vé chưa?”.

“Lấy rồi ạ, là vé giường nằm dành cho sinh viên!” Không ngờ Vu Hữu

Dư lại có thể mua được.

“Thế thì tốt rồi.” Tô Bắc Hải nhìn Lâm Tiểu Niên cười: “Vu Hữu Dư

làm việc đều khiến cho mọi người yên tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.