CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 103

"Bố đâu có tin vào cung sao!", tôi thúc khuỷu tay trêu chọc ông.

"Bố tin. Bố thuộc cung Thiên Bình. Cái cân!". Ông lúc lắc bên này bên

kia.

"Rất công tâm".

Tôi cười và ra khỏi giường điện thoại cho Kate. Tôi đi vào phòng, mọi

thứ đều không thay đổi kể từ ngày tôi đi. Bố không bao giờ di chuyển
những đồ cá nhân tôi còn để lại. Các miếng dán ghi chú thuốc chữa bệnh
vẫn còn nằm trên cửa và một phần giấy dán tường bị tôi xé để làm áp
phích. Bố đã phạt tôi cắt cỏ phía sau vườn vì phá hỏng bức tường. Nhưng
khi cắt cỏ tôi đã cắt luôn mấy bụi cây ông trồng. Ông không thèm nói
chuyện với tôi suốt ngày hôm đó. Những bụi cây này ông trồng cách đấy
một năm và bắt đầu ra hoa. Tôi không thể hiểu sự thất vọng của ông vào
thời điểm ấy. Nhưng sau nhiều năm cật lực vun trồng cho cuộc hôn nhân
của mình, mà cuối cùng thì nó vẫn héo khô và chết đi, bây giờ tôi mới thấm
thía nỗi buồn bực của ông. Song tôi dám chắc rằng ông không có được sự
khuây khỏa như tôi bây giờ khi nghĩ về cái cây của mình.

Phòng ngủ của tôi chỉ vừa đủ cho cái giường và tủ quần áo nhưng đó là

cả một thế giới tuyệt diệu. Đó là khoảng không duy nhất tôi có thể suy
nghĩ, mơ mộng, khóc, cười và chờ đợi cho đến khi tôi lớn để làm được tất
cả mọi chuyện mà tôi không được phép làm lúc bé. Đó cũng là không gian
duy nhất của tôi trên thế giới này khi tôi đã ba mươi ba tuổi. Không gian
duy nhất của tôi bây giờ là đây. Ai biết được tôi có thể tìm lại chính mình
không, khi chẳng còn những thứ mình hằng khao khát?

Không là thành viên của hội độc thân nhưng không có con, không có

chồng.

Giấy dán tường là cây cỏ hoang dại, không hợp tí nào cho nơi chốn thư

giãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.