CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 136

Người nghệ sĩ chớp mắt. Đột nhiên anh nghe trong đám đông như văng

vẳng tiếng:

"Tôi đây!".

Cô ấy đây! Cô ấy đã nhận ra tôi!

Justin bồn chồn nhón nhón hai chân, cố tìm lại bóng áo đỏ của người phụ

nữ.

Đám đông tản ra, để lộ .... Sarah, trông rất thích thú với màn kịch này.

Người nghệ sĩ kịch câm liền bắt chước nỗi thất vọng hiện lên lồ lộ của

Justin. Anh ta cong lưng đến nỗi hai cánh tay đu đưa thấp thật thấp như
muốn chạm đất.

"Ôoooooo ...". Đám đông la ó lên và Sarah xị mặt xuống. Justin nhận ra

điều đó. Không phải người phụ nữ anh muốn tìm kiếm. Nhưng anh thừa
nhạy cảm để hiểu mình đang thể hiện những gì. Anh lập tức thay thế gương
mặt thất vọng của mình bằng một nụ cười. Anh lách người xuyên qua đám
đông, nhanh chóng chìa hai tay đón Sarah và dẫn cô rời khỏi màn kịch này
trong khi đám đông vỗ tay và thi nhau thả những đồng xu vào cái lon của
người nghệ sĩ đặt gần đó.

"Anh thấy trò đó hơi khiếm nhã à? Đáng lẽ anh nên cho anh ta vài đồng

tiền lẻ ...", Sarah nói, quay ra sau nhìn người nghệ sĩ với vẻ hối tiếc. Người
nghệ sĩ thì dùng cả hai tay che mặt, nhún vai lên xuống một cách dữ dội
trong những dòng nước mắt giả.

"Anh nghĩ người đàn ông trong bộ quần áo bó sát đó thật lố bịch".

Justin hậm hực, vẫn điên cuồng nhìn quanh tìm chiếc áo đỏ suốt khoảng

thời gian đi cùng nhau đến ăn trưa tại một nhà hàng. Chẳng hiểu sao, lúc
này, anh lại có cảm giác anh muốn hủy cái hẹn và bữa ăn này đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.