CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 137

Hãy nói với cô ấy là mình thấy mệt trong người. À mà không được. Cô

ấy là bác sĩ, cô ấy sẽ hỏi đủ thứ và nhận ra mình nói dối. Hay nói với cô ấy
rằng mình sơ suất nhầm lẫn và mình có buổi lên lớp ngay bây giờ? Nói với
cô ấy đi, nói với cô ấy đi.

Nhưng anh không nói được. Anh vẫn thấy mình tiếp tục đi với Sarah, hai

mắt giật giật như người nghiện đang cần một liều thuốc. Trong nhà hàng
dưới tầng hầm, cả hai được đưa đến một bàn yên tĩnh nằm trong góc. Justin
nhìn ra cửa.

Hay là mình la ... "CHÁY" và chạy thôi!

Sarah lúng túng cởi vội chiếc áo khoác, để lộ đôi vai trần. Cô kéo ghế

ngồi xuống gần anh.

Thật trùng hợp, vậy là anh lại gặp người phụ nữ ở tiệm cắt tóc lần nữa.

Có lẽ, chẳng việc gì to lớn cả. Dublin là thành phố nhỏ. Từ khi ở đây, anh
nhận ra rằng, không ít thì nhiều, mọi người đều biết nhau, hay mọi người
đều có bà con họ hàng với nhau, hay đã từng quen nhau. Nhưng người phụ
nữ này thì sao nhỉ?

Mà anh không nên gọi cô ấy là "người phụ nữ này" nữa. Anh nên đặt cho

cô ấy một cái tên, như ... Angelina chẳng hạn.

"Anh đang nghĩ gì vậy?", Sarah nhìn anh chằm chằm, cắt ngang suy nghĩ

của anh.

Hay đặt tên là Lucille. "Cà phê. Anh đang nghĩ về cà phê. Cho anh ly cà

phê đen!". Anh nói với cô phục vụ đang lau bàn cho họ. Anh nhìn bảng tên
cô ta.

Jessica. Không, người phụ nữ của anh chẳng phải là Jessica.

"Anh không ăn sao?", Sarah hỏi, thất vọng và bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.