CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 160

như đang nhớ lại xem chính xác họ đã nói gì về chuyện của tôi. Mười giây
sau, Kate phản đối Frankie. Ô, vâng. Chuyện những đứa nhỏ.

Khi bi kịch xảy ra, bạn sẽ nhận ra rằng bạn, người chịu bi kịch, sẽ trở

thành người làm mọi việc để cho người khác thoải mái.

"Crapper thế nào?". Tôi phá vỡ sự im lặng khó chịu và hỏi han về con

chó của Frankie.

"Nó khỏe:

chân của nó đã lành. Nhưng nó vẫn hay gào lên thảm thiết khi thấy hình

cưới của cậu!".

"Thế thì cậu bỏ tấm hình cưới ấy đi ... Kate, mà tớ cũng định nói là cậu

nên bỏ tấm hình cưới của tớ đi đấy!".

Cuối cùng cũng có thể nói về vụ ly hôn.

"Joyce", Kate lắc đầu nhìn tôi một cách buồn buồn, "Tớ thích tấm hình

đó lắm. Trông tớ xinh cực kỳ trong tiệc cưới của cậu. Hay là tớ chỉ cắt hình
Conor ra thôi nhỉ?".

"Hay là vẽ một ít râu cho anh ta", Frankie thêm vào. "Hay là cho anh ta

biến thành một nhân vật khác. Nên như thế nào nhỉ?".

Tôi cắn môi với vẻ có lỗi để giấu đi nụ cười không mong muốn chực chờ

nở ra nơi khóe miệng. Tôi không quen những kiểu nói chuyện như thế này
về người chồng cũ. Như vậy là thiếu sự tôn trọng và tôi không chắc tôi
thoải mái được với điều đó. Nhưng quả thật, ý tưởng của Frankie thật ngộ
nghĩnh. Tôi nhìn ra phía những đưa trẻ đang chơi đùa.

"Các em!", huấn luyện viên vỗ tay, kêu gọi sự chú ý của các em bé.

"Chúng ta sẽ lộn ngược. Hãy để hai bàn tay chạm đất, đầu ngón tay hướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.