CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 162

tưởng tượng ra điều đó bởi vì làm thế nào mà anh ta lại biết tên tớ được?
Trừ khi anh ta biết tớ, nhưng chắc chắn là anh ta chưa hề biết tớ. Các cậu
nghĩ sao?".

"Khoan đã, quay lại vụ xe buýt Viking", Frankie kéo tôi chậm lại. "Cậu

nói gì về xe buýt Viking?".

"Tớ đang trên xe buýt. Với bố tớ. Xe buýt có thể lội nước ấy các cậu biết

mà.

Ai cũng đội mũ sắt có sừng và gầm gừ nhau như kiểu các tay cướp biển".

Tôi chồm tới gầm thử vào mặt hai đứa bạn và vẫy vẫy tay.

Cả Kate lẫn Frankie đều nhìn tôi sững sờ.

Tôi thở dài trở về chỗ ngồi của mình trên băng ghế. "Dẫu sao đi nữa thì

tớ vẫn khẳng định tớ thấy anh ta".

"Được rồi!", Kate nói chậm rãi, nhìn sang Frankie.

Một sự im lặng ngượng nghịu. Tôi hiểu chuyện gì xảy ra:

Hai đứa bạn đang thầm lo lắng cho tinh thần và sự tỉnh táo của tôi.

Tôi chia sẻ với họ điều đó.

Frankie tằng hắng. "Joyce, vậy người đàn ông đó trẻ hay già?".

"Khoảng bốn mươi tuổi. Người Mỹ. Tớ và anh ấy cùng cắt tóc chung tại

một tiệm. Đó là lần đầu tiên tớ gặp anh ta".

"Nghe khá dễ thương đấy chứ!". Kate từ tốn nói.

"Mái tóc của tớ ... Bố nghĩ tớ giống nhân vật Peter Pan trong truyện", tôi

cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.