CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 235

"Tôi không muốn nhưng phải thông báo với anh điều này", bác sĩ

Montgomery tiếp tục. "Chỗ anh không chịu cho tôi xem kỳ trước nay đã bị
nhiễm trùng, các mô tế bào bị viêm đỏ tấy".

Ông gõ nhẹ vào mấy cái kế bên.

"Aaaaaaaa ...".

Justin phát ra vài tiếng ùng ục trong cổ họng.

"Tôi nên viết một cuốn sách về ngôn ngữ nha khoa. Tôi phát hiện ai cũng

có kiểu âm thanh nào đó mà chỉ mình tôi hiểu. Tôi hiểu được ngay cả khi
họ chỉ aa, uu, ee ... Cô nghĩ sao, Rita?".

Justin tạo thêm vài tiếng ùng ục.

"Bây giờ, bây giờ ...", bác sĩ Montgomery tắt dần nụ cười. "Này, anh lại

đang định lầm bầm rủa tôi đấy hả?".

Giật mình, Justin tập trung vào cái tivi treo ở góc phòng. Tin mới nhất

của Sky News chạy lướt dưới chân màn hình. Mặc dù chiếc tivi bị tắt tiếng
và đặt tuốt đằng xa đến mức khó đọc chữ, nhưng nó cũng phần nào giúp
bệnh nhân xao nhãng khỏi những căng thẳng khi đang ngồi trên ghế, đặc
biệt giúp kiềm chế những người "lạ thường" như anh khỏi nhảy qua cửa sổ,
đón chiếc taxi đầu tiên thẳng tiến đến tòa nhà Banqueting.

Phát thanh viên xuất hiện trên màn hình. Nhưng vì Justin không nghe gì

cả nên anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh chăm chú theo dõi
gương mặt anh chàng phát thanh viên và cố đoán khẩu âm của người này
trong khi bác sĩ Montgomery đến bên anh với cái gì đó giống như ... cây
kim. Hai mắt anh mở to nhìn chằm chằm vào tivi. Đồng tử giãn ra, đen hết
hai con mắt.

Bác sĩ Montgomery cười khi ông cầm ống tiêm đến trước mặt Justin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.