CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 298

Và anh tiếp tục, giống như một người đàn ông từ thế kỷ mười chín luôn

giữ cho vợ mình một cuộc sống tốt lành trong khi cô ta thì thậm chí không
hề có tí tẹo biết ơn, lờ đi sự thật rằng cô được tạo cho một cuộc sống tốt
lành, được chơi trong một dàn nhạc, đi du lịch khắp thế giới với anh tháp
tùng.

Vào giai đoạn đầu cuộc sống hôn nhân của họ, họ không có chọn lựa nào

khác ngoài việc sống với mẹ Justin. Cả hai đều trẻ và có một đứa con lẽo
đẽo theo sau - nguyên nhân cuộc hôn nhân vội vàng của họ. Và rồi, trong
khi Justin vẫn tiếp tục đến trường cao đẳng mỗi ngày, nhắm tới những quầy
bar giải trí mỗi tối và làm việc ở một viện bảo tàng nghệ thuật mỗi cuối
tuần thì Jennifer đã đi kiếm tiền bằng cách chơi đàn piano ở một nhà hàng
dành cho giới thượng lưu tại Chicago.

Tới cuối tuần, cô quay về nhà vào sáng sớm, lưng đau nhừ, ngón tay giữa

cũng đau nhừ. Nhưng tất cả đều biến khỏi đầu khi cô được bên anh.

Cô biết rằng tràng đả kích này sẽ đến và anh ngấu nghiến, ngấu nghiến,

ngấu nghiến, nhai rau ráu ngay miếng mồi đang đầy trong miệng. Cuối
cùng, thoát khỏi tất cả những thứ họ đã phải trải qua trong suốt hai mươi
năm chung sống với nhau vừa rồi và đã hết hơi hết sức, anh dừng lại.

Jennifer im lặng.

"Jennifer?".

"Vâng, Justin". Lạnh băng.

Justin thở dài, cảm thấy như kiệt sức. "Nào, có phải là em không?".

"Cái giỏ bánh đó chắc hẳn từ một trong số những người phụ nữ khác của

anh gửi tới, bởi vì hoàn toàn chắc chắn không phải là từ em".

Cúp máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.