CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 307

Mình chưa từng bao giờ nói cho ai nghe cả.

"Bố phải chịu đựng một áp lực khổng lồ trong công việc. Ông đã trải qua

hàng loạt khó khăn, về tài chính, và mặt khác bố đã không nói với bất kỳ ai
cả.

Không ai, kể cả mẹ".

"Em biết, Justin. Em biết".

"Em biết?".

"Vâng, em biết điều đó. Bố đâu có rơi vào cái chết mà không có lý do.

Bố đã căng thẳng quá mức chịu đựng. Và em không ... Em biết thế. Nhưng
ngay từ khi em còn là một đứa trẻ, cái cảm giác này đã bao trùm lấy em,
rằng ngày nào đó nó cũng sẽ xảy ra với em. Nó nhảy nhót trong đầu em lâu
đến mức em có thể nhớ rõ và bây giờ, trước ngày sinh nhật của em tuần tới,
em lại không có được vóc dáng gọn gàng ... Mọi thứ trong công việc thì
quá chừng bận rộn, em lại không chăm sóc bản thân mình. Em không bao
giờ có thể làm điều đó như anh, anh biết không?".

"Này, em đâu có cần phải giải thích điều đó với anh":

"Nhớ cái ngày chúng ta đã trải qua với bố trên bãi cỏ trước nhà không?

Với những cái bình tưới ấy ... Phải đến hàng giờ trước khi mẹ tìm thấy bố
... Anh nhớ cả nhà mình đã chơi đùa như thế nào không?".

"Chúng ta đã có những khoảng thời gian tuyệt diệu bên nhau", Justin

mỉm cười, cố ngăn những giọt nước mắt.

"Anh nhớ không?", Al cười lớn.

"Giống như mới vừa hôm qua ...", Justin nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.