CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 310

Không cố gắng giúp ông. Bởi vì mặc dù anh không hiểu nhiều lắm vào

thời gian ấy, nhưng anh đã biết rằng quá trễ để giúp rồi. Anh chỉ chậm chạp
quay ra khỏi phòng, đóng cánh cửa lại sau lưng và chạy ra ngoài bãi cỏ với
mẹ và em trai mình.

Họ đã có năm phút với nhau. Năm phút của mọi thứ vẫn chính xác là

như cũ.

Anh chín tuổi. Vào một ngày nắng đẹp, với bố mẹ và đứa em trai. Và

anh đã hạnh phúc. Và mẹ đã hạnh phúc. Và những người hàng xóm đã mỉm
cười với anh, bình thường như họ vẫn làm với mọi đứa trẻ khác. Tất cả
thức ăn của bữa tối đều được chính mẹ nấu cho. Và khi anh không ngoan ở
trường, thầy cô lại hét toáng lên với anh, như họ nên làm thế.

Năm phút của mọi thứ vẫn chính xác là như cũ, cho đến khi mẹ anh đi

vào nhà và sau đó tất cả mọi thứ hoàn toàn khác biệt, tất cả mọi thứ đều
thay đổi.

Năm phút sau, anh không còn chín tuổi. Không còn với bố mẹ và đứa em

trai.

Anh đã không còn hạnh phúc. Mẹ đã không còn hạnh phúc. Những

người hàng xóm mỉm cười với anh với nỗi buồn rầu giấu trong đáy mắt
khiến anh ước giá họ đừng mỉm cười thì hơn. Tất cả những gì anh ăn đều
do những phụ nữ sống trên cùng con đường mang tới trong hộp giấy những
người luôn trông có vẻ buồn buồn - nhằm bày tỏ sự chia sẻ. Và khi anh
nghịch phá gì đó ở trường, thầy cô vẫn chỉ nhìn anh với cùng một gương
mặt. Tất cả mọi người đều có cùng một gương mặt như nhau. Cảm thông,
thương cảm. Năm phút anh cố kéo thêm không đủ.

Mẹ nói với mọi người rằng bố đã bị một cơn đau tim. Bà nói với tất cả

những người khác trong gia đình và mọi người đến thăm rằng cơn đau tim
tới khi bố ăn một miếng bánh gì đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.