CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 341

Tất cả mọi thứ là như thế.

Đột nhiên, ông nắm lấy bàn tay tôi. "Bố cảm ơn về tất cả những điều này,

con gái. Bố đã có một khoảng thời gian rất tuyệt". Ông nắm chặt bàn tay tôi
và quay trở về với việc nhìn ra ngoài cửa sổ, khi những mảng xanh bên
dưới khuất dần đi. Ông vẫn không buông tay tôi ra. Và thế là tôi dựa đầu
vào vai ông, nhắm mắt lại.

Justin đi bộ ngang qua ga đến của phi trường Dublin buổi sáng thứ Ba.

Chiếc điện thoại di động trên tai. Anh bấm gọi và lại nghe lần nữa giọng

của Bea trong hợp thư thoại. Anh thở dài trước tiếng "bíp" buồn chán, chán
cả cách xử sự trẻ con của cô bé.

"Chào con, con yêu. Bố đây. Một lần nữa. Con nghe này, bố biết là con

giận bố, và vào tuổi con thì mọi thứ rất là ... ồ, đầy kịch tính. Nhưng chỉ
cần con lắng nghe những điều bố nói, thì chắc hẳn là, đứa con ngốc nghếch
của bố phải đồng ý với bố và cảm ơn bố về chuyện đó khi con về già.

Bố chỉ muốn những điều tốt nhất cho con và bố sẽ không gác máy cho

đến khi nào bố thuyết phục được con ...".

Đột nhiên, anh ngắt máy.

Phía sau rào chắn của khu vực ga đến, là một người đàn ông trong bộ

vest sẫm màu, đang cầm một tấm bảng trắng lớn với họ tên Justin viết đầy
đủ bằng chữ in hoa. Bên dưới đó là hai chữ đầy kỳ diệu, "CẢM ƠN".

Những chữ ấy chiếm hết sự chú ý của anh khi anh nhìn những tấm bảng,

những tờ báo, những mẩu quảng cáo, rao vặt trên radio, trên tivi suốt cả
ngày.

Bất cứ khi nào nghe những chữ ấy thốt ra từ miệng người qua đường,

anh đều dành gấp đôi sự chú ý, theo sát họ như thề bị thôi miên, như thể họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.