CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 350

Cơn gió tháng Mười thổi phần phật, cuốn phăng những chiếc lá ra khỏi

cành cây. Những chiếc lá, giống hệt như nhiều người trong buổi sáng mùa
thu này, hoàn toàn chưa sẵn sàng để ra khỏi nhà.

Tôi ngắm những chiếc lá xoay tròn, khiêu vũ điệu đặc biệt của chúng

trong không gian trước khi rơi xuống nền đất. Tôi nhặt chúng lên, và rồi
chúng lại chầm chậm xoay tròn trên tay tôi.

"Xe đến rồi kìa ...", tôi nói với Kate.

Chúng tôi đứng trên lối đi chính vào Phòng Triển Lãm Quốc Gia, sau bãi

đậu xe, mắt đăm đăm chờ đợi.

"Cậu đã trả tiền thuê chiếc xe đó?", Kate hỏi, "Đúng là không hiểu nổi".

"Nói với tớ chuyện gì cậu hiểu nổi ấy! Thật ra, tớ trả có một nửa thôi.

Đấy là xe từ công ty một người bà con của Frankie. Này, nhớ giả vờ cậu
không biết anh ấy nếu anh ấy nhìn qua phía chúng ta nhé!".

"Tớ có biết anh ấy đâu".

"Vậy được lắm!".

"Joyce, tớ chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này trong đời tớ".

"Ừ, tớ nói rồi mà. Vậy thì càng tốt".

"Cậu sẽ còn làm thế này bao lâu nữa Joyce? Chúng ta chẳng biết gì về

người đàn ông của cậu ngoại trừ việc anh ta đã hiến máu cả".

"Tớ biết".

"Chúng ta không biết gì mà".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.