CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 351

"Không, tớ biết thật đấy. Tớ có thể. Nghe rất buồn cười nhưng là sự

thật!".

Kate nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ. Trong ánh mắt cô ấy còn pha cả những tia

tội nghiệp như thể tôi có vấn đề về tâm thần nữa. Điều đó khiến máu tôi
muốn sôi lên.

"Kate, cậu không nhận ra tớ có thể làm nhiều điều mà trước đây tớ

không thể à?".

"Tớ vẫn chịu, không tin được là người đàn ông mang tên Justin

Hitchcock là nguyên nhân tạo nên những điều ấy. Cậu nhớ một bộ phim
chúng ta từng xem không? Người đàn ông trong phim đột nhiên trở nên
thông thái chỉ sau một đêm ...".

"Ông ta bị một cái bướu trong não và bằng cách nào đó mà nó tạo nên

cho ông ta những khả năng đặc biệt chứ gì ...". Tôi cắt ngang.

Chiếc xe Mercedes lướt qua cổng, vào thẳng Phòng Triển Lãm. Người

tài xế bước ra khỏi xe, mở cửa cho Justin. Anh nổi bật với chiếc cặp da
trong tay, rạng rỡ từ đầu đến chân. Tôi thật hạnh phúc khi nhận ra những gì
mình cố gắng làm cho anh đã được sử dụng hoàn hảo.

Anh vẫn tỏa ra sự lôi cuốn kỳ lạ ấy, sự lôi cuốn tôi cảm nhận mỗi ngày

kể từ lần đầu tiên tôi dán mắt vào anh ở tiệm làm tóc. Anh nhìn quanh khu
Triển Lãm, nhìn quanh bãi đậu xe, mỉm cười. Nụ cười ấy là nguyên nhân
khiến dạ dày của tôi thắt lại một cái. Rồi cái nữa. Cái nữa.

Những chiếc lá chung quanh tôi lại bị cuốn tròn theo một điệu luân vũ

mới.

Cơn gió xào xạc thoảng qua. Tôi không chắc là tôi tưởng tượng, hay thật

sự chính cơn gió ấy mang đến cho tôi mùi nước hoa nhẹ nhàng từ anh. Hệt
với mùi hương anh đã dùng khi tôi gặp anh trong tiệm làm tóc lần đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.