CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 353

Tớ và bé Sam sẽ ổn, không phải sao?".

Sam đút ngón tay vào miệng thay cho câu trả lời.

"Tớ hứa là tớ sẽ không đi lâu đâu". Kate cúi xuống chiếc xe đẩy, hôn cậu

nhóc một cái rồi hối hả băng qua đường vào trong Phòng Triển Lãm.

"Giờ thì ...", tôi nhìn quanh đầy căng thẳng. "Chỉ còn cháu và cô thôi,

Sean".

Cậu nhóc nhìn tôi với đôi mắt xanh to tròn. Và, ngay lập tức mắt tôi rưng

rưng nước.

Tôi nhìn quanh để chắc rằng không ai khác vừa nghe câu nói lỡ lời ấy.

Ừ, tôi định gọi cậu bé là Sam, chứ không phải Sean - tên đứa con đã mất
của tôi.

Justin bước lên bục dành cho người phát biểu ở Phòng Triển Lãm Quốc

Gia.

Căn phòng đầy ắp những gương mặt chăm chú. Tự dưng, anh biến thành

hạt nhân trung tâm. Lại thêm một người đến trễ. Một phụ nữ trẻ. Cô bước
vào phòng, ra dấu xin lỗi và nhanh chóng tìm ngay cho mình một chỗ giữa
đám đông.

"Xin chào, các quý ông quý bà. Cảm ơn rất nhiều khi các vị đã đến đây

trong một buổi sáng trời mưa âm u thế này. Hôm nay, tôi sẽ trình bày với
quý vị một số điều về bức họa này. Bức họa. Người Phụ Nữ Viết Thư, của
tác giả Terborch, một họa sĩ danh tiếng người Hà Lan vào thế kỷ mười bảy.
Bức tranh này, vâng ... Xin hãy ngắm kỹ. Bức tranh này không chỉ là một
bức tranh. Tôi rất thích kiểu viết thư tay, đặc biệt trong thời đại rất hiếm
nhận được những lá thư tay như bây giờ. Các lá thư tay hầu như biến mất".
Anh ngừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.