CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 411

Justin ngẩng lên nhìn người quản lý, mắt lờ đờ, cố gắng gật đầu lần nữa

nhưng anh cảm thấy đầu mình như ngã nhào sang một bên.

"Tôi đã hẹn ...".

"Tôi rất tiếc, thưa ông".

"Ồ, không ... không cần đâu. Tôi đáng bị như thế. Tôi đã hẹn với một

người mà thậm chí tôi chưa từng biết".

"Tôi hiểu".

"Người đó đã rất tốt với tôi. Đối xử rất ... rất ... tử tế. Người ấy gửi đến

cho tôi bánh quế và cà phê, một chiếc xe có tài xế riêng. Tôi thì đã rất kinh
khủng với người ấy - anh ấy hoặc cô ấy". Đột nhiên anh ngừng bặt.

Biết đâu chừng nhà hát vẫn còn mở!

"Đây", anh đẩy mạnh thẻ tín dụng của mình về phía người quản lý. "Biết

đâu chừng tôi vẫn còn thời gian".

Tôi đi tản bộ quanh những con đường vắng lặng khu vực cạnh nhà, kéo

chiếc áo len chặt hơn, ôm kín lấy mình. Tôi nói người tài xế taxi cho tôi
xuống ở góc đường để tôi có thể đi bộ hít thở lấy chút không khí trong lành
và làm minh mẫn lại đầu óc trước khi trở về nhà. Tôi cũng muốn lau hết
những giọt nước mắt trước khi bố nhìn thấy. Tôi chắc rằng giờ này ông
đang ngồi trong chiếc ghế bành như ông vẫn từng làm thế lúc tôi còn nhỏ,
vừa để cảnh báo vừa hăm hở tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với tôi, mặc
dù ông vẫn luôn giả vờ ngủ gật ngay khi ông nghe tiếng chìa khóa tra vào
cửa.

Tôi đi bộ ngang qua ngôi nhà cũ của mình, ngôi nhà mà tôi đã xoay xở

thành công để bán đi trong vài ngày trước, không phải cho Linda và Joe,
những người sau đấy đã phát hiện ra đó là nhà của tôi và e ngại vận hạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.