CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 414

"BỐ ƠI, BỐ ƠI ... BỐ ĐÂU RỒI? BỐ ƠI, CON DÂY, JOYCE ĐÂY!

BỐ!".

Nước mắt tôi chảy ra, tôi không nói được lời nào nữa. Ông không có

trong phòng ngủ của ông, không có trong phòng tắm, không ở trong phòng
tôi hay bất kỳ nơi nào khác. Tôi ngừng lại ở đầu cầu thang, cố gắng lắng
nghe trong im lặng xem có khi nào ông đang đáp lại không. Nhưng tất cả
những gì tôi có thể nghe là tiếng nhịp tim tôi đập liên hồi, hoảng loạn, trong
tai tôi, trong cổ họng tôi.

"BỐ!", tôi hét lên, ngực cố rướn, cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng

khiến tôi muốn ngạt thở. Tôi chẳng còn nơi nào khác để kiếm cả. Tôi bắt
đầu mở cả những tủ quần áo ra, tìm kiếm dưới giường ngủ của ông. Tôi
nhặt cái gối trên giường ông, úp mặt vào. Ngay lập tức nó đẫm đầy nước
mắt. Tôi nhìn ra cả cửa sổ phía sau, tìm kiếm trong vườn. Vẫn không có bất
kỳ dấu hiệu nào của ông cả.

Đầu gối tôi yếu đến mức tôi không còn sức để đứng. Đầu tôi thì mờ mịt,

hỗn loạn như đang chứa đầy những đám mây, không thể suy nghĩ được gì.
Tôi khuỵu xuống trên đầu cầu thang và cố hình dung xem ông có thể ở đâu
giờ này.

Sau đó, tôi nghĩ tới những viên thuốc rơi vương vãi trên sàn và tôi hét

lên bằng một giọng lớn nhất tôi từng hét trong đời mình.
"BBBBBỐỐỐỐ!".

Sự im lặng vẫn bao phủ quanh tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình đơn

độc đến thế. Đơn độc hơn cả lúc ở trong nhà hát, đơn độc hơn cả trong cái
đám cưới không hạnh phúc, đơn độc hơn cả khi mẹ mất. Cùng cực và hoàn
toàn đơn độc.

Người thân cuối cùng tôi có trong cuộc đời tôi, đã rời bỏ tôi.

Sau đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.