CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 424

hỏi của cô. Như thể anh chắc rằng anh muốn có một lời mới ăn tối mới.
Những người bạn của cô đã dự những buổi nói chuyện của anh, đó là tất cả!

Anh quay vào góc để thùng đựng vật liệu thừa, lúc này đã đầy những thứ

linh tinh khác nhau trong đó. Anh nhảy đến và bắt đầu lục soát lại từng thứ.

Từ cửa sổ, Doris và Al ngừng sắp xếp những chiếc va li, nhìn anh lo

lắng.

"Quỷ tha ma bắt, vậy mà anh thật sự đã mừng hụt, tưởng rằng anh ấy đã

trở lại bình thường", Al nói. "Mình có nên ở lại không nhỉ?".

"Em không biết", Doris trả lời, cũng lo lắng không kém. "Anh ấy đang

làm cái quái gì thế nhỉ. Bây giờ đã là mười giờ tối rồi. Chắc chắn là hàng
xóm sẽ gọi cảnh sát đấy".

Chiếc áo thun xám của anh sũng nước, mái tóc ướt rượt sau lưng, nước

nhỏ tong tong từ mặt, từ mũi. Chiếc quần tây dính bệt vào người. Cả hai chỉ
còn biết nhìn anh vừa la hét vừa ném hết tất cả mọi thứ bên trong thùng
đựng vật liệu thừa ra khắp mặt đất, vẫn không ngừng tìm kiếm.

Tôi nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng định

hướng cuộc đời mình. Bố vẫn còn ở trong bệnh viện, chịu đựng những cuộc
xét nghiệm và sẽ được về nhà vào ngày mai. Khi không có ai ở bên, tự
dưng tôi lại buộc phải nghĩ đến cuộc đời mình. Tôi đã làm cật lực mọi cách
để tạo nên đường đi cho mình, xuyên qua những nỗi tuyệt vọng, những lỗi
lầm, những nỗi buồn, sự giận dữ, cảm giác cô đơn, cảm giác chán chường,
cảm giác hoài nghi yếm thế. Và cuối cùng, tôi cũng đã tìm ra một con
đường cho mình để đến với niềm hi vọng.

Giống như người đang say thuốc, tôi bước từng bước vội vã trên sàn, qua

những căn phòng với từng cảm xúc như đang bừng cháy dưới lớp da. Tôi
đã nói rất to với chính mình, đã hét lên, đã kêu gào, đã khóc và đã nức nở
rền rĩ. Bây giờ là mười một giờ đêm, trời tối đen, đầy gió. Cái lạnh ở bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.