CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 430

"Em biết những gì anh đã nhìn thấy", tôi nói rất dịu dàng. "Biết anh đã

không thể và chưa từng nói với bất kỳ ai khác về chuyện đó như thế nào
...".

"Cô đang nói cái quái gì vậy?".

"Em biết khi anh đứng trên cầu thang, nhìn ông ấy qua thành lan can. Em

cũng nhìn thấy ông ấy. Em nhìn thấy ông với một cái chai và những viên
thuốc, đóng cánh cửa. Sau đó, em nhìn thấy những bước chân màu xanh lá
cây trên sàn nhà ...".

"IM ĐI!", anh hét lên và tôi ... im lặng trong cảm giác bị sốc.

Nhưng tôi phải cố gắng, hoặc tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để nói

những lời này một lần nào nữa.

"Em biết khó khăn như thế nào khi chuyện đó xảy ra cho anh, khi anh

hãy còn là một đứa trẻ. Khó khăn như thế nào khi giữ chuyện đó cho riêng
mình ...".

"Cô không biết gì cả", anh nói lạnh lùng. "Hoàn toàn không biết gì cả.

Làm ơn tránh xa tôi. Tôi không bao giờ mong muốn phải nghe bất kỳ điều
gì về cô một lần nữa".

"Được rồi". Giọng nói của tôi giống như một tiếng thì thầm gió thoảng,

nhưng chỉ là tôi nói với chính tôi, vì anh đã gác máy.

Tôi ngồi trên bậc cầu thang, trong bóng tối. Trong căn nhà vắng lặng.

Nghe những ngọn gió lạnh tháng mười thôi rào rạt bên ngoài căn nhà.

Và vậy đó.

Một tháng sau ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.