CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 47

"Con đã từng nói chuyện với thằng bé. Con hát cho bé nghe. Con tự hỏi

không biết bé có nghe thấy không ...".

Giọng nói của tôi chợt trở nên mơ màng xa xăm. Tôi thấy giống như

đang giấu mình trong một hốc cây, rồi từ đó nói vọng ra. Một sự im lặng
bao trùm lên căn phòng trong khi tôi tưởng tượng về một tương lai sẽ
chẳng bao giờ có cho bé Sean bé bỏng của tôi. Nào là hát cho bé nghe mỗi
tối. Nào là làn da mềm mại bì bõm trong nước khi tắm. Nào chơi đá chân
và đạp xe đạp. Nào những lâu đài được xây trên nền cát. Nào những tranh
luận, kể lại về các trận bóng nóng bỏng.

Cảm giác giận dữ về một cuộc đời bị bỏ lỡ - không, tệ hơn - một cuộc

đời bị đánh mất khiến tôi như muốn điên lên.

"Con tự hỏi bé có biết không ...".

"Biết chuyện gì, con yêu?".

"Biết việc gì xảy ra ấy bố. Biết rằng bé đã lỡ mất ... Bé có nghĩ rằng

chính con đã làm bé đi mất không bố? Con hi vọng rằng bé không trách
con. Con là tất cả những gì bé có. Và ...". Tôi ngừng lại. Nỗi đau đớn quá
mức chịu đựng lúc này. Tôi cảm thấy như mình muốn kêu gào lên, nhưng
vài giây trôi qua, tôi phải ngừng lại.

Nếu tôi bắt đầu khóc bây giờ, tôi biết tôi sẽ không bao giờ ngừng lại

được.

"Bây giờ bé đang ở đâu hả bố? Làm cách nào mà mình chết được trong

khi mình thậm chí hãy còn chưa được sinh ra?".

"À, con yêu ...". Bố cầm lấy bàn tay tôi, lại nắm chặt nó lần nữa.

"Bố nói cho con nghe đi!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.