CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 50

"Con nói cái nhà nguyện xây theo phong cách rô- cô- cô, không phải nói

nó ọp ẹp mà ...", tôi chỉnh ông, thấy mình giống như một cô giáo. "Nó nổi
tiếng với những hoa văn trang trí cầu kỳ, phức tạp trên trần nhà".

"Thật thế hả con? Nó được làm từ hồi nào nhỉ?". Ông di chuyển chiếc

ghế đến gần giường hơn.

"Năm 1762". Thật chính xác. Thật ngẫu nhiên. Thật tự nhiên. Thật

không thể lý giải được sao tôi lại biết điều đó.

"Lâu thế à? Bố không biết rằng cái bệnh viện này lại ở đây từ thời đó đến

giờ".

"Bệnh viện được xây dựng ở đây từ năm 1757", tôi trả lời, sau đó nhíu

mày, làm thế nào tôi biết được điều đó nhỉ? Nhưng tôi không thể ngăn tôi
lại được, như thể miệng tôi bị điều khiển tự động ấy, hoàn toàn không dính
líu, gắn kết gì với bộ não của tôi.

"Nó được thiết kế bởi chính người đàn ông đã xây nên tòa nhà Leinster.

Ông tên là Richard Cassells. Một trong những kiến trúc sư nổi tiếng nhất
mọi thời đại".

"Bố từng nghe về ông ấy", bố nói dối. "Nếu con nói là Dick thì bố đã biết

ngay rồi". Ông nén cười.

"Đó là sản phẩm trí tuệ của Bartholomew Mosse". Tôi giải thích và tôi

thật sự cũng chẳng biết những kiến thức, những từ ngữ đó từ đâu tới. Từ
đâu được nhỉ? Tôi không biết. Giống như một cảm giác gì đó là lạ - cảm
giác rằng những điều này thật thân thuộc, quen lắm nhưng tôi lại chưa từng
bao giờ nghe về chúng, chưa từng bao giờ nói về chúng trong bệnh viện
này. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã dựng nên chúng, nhưng ở một nơi nào đó sâu
thẳm trong lòng mình, tôi biết rằng những điều vừa nói ra đều chính xác cả.
Một cảm giác như dòng máu nóng ấm áp đang chảy trong cơ thể tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.