CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 51

"Năm 1745, ông mua một nhà hát nhỏ được gọi tên là New Booth và ông

đã chuyển đổi nó thành bệnh viện nội trú đầu tiên ở Dublin".

"Nó nằm ngay đây hả con? Cái nhà hàt ấy?".

"Không, nó nằm trong ngõ hẻm George. Đây chỉ là miếng đất thôi.

Nhưng rốt cuộc là nó quá nhỏ và ông ta đã mua miếng đất ở đây sau khi hỏi
ý kiến của Richard Cassells và năm 1757, một bệnh viện nội trú mới, bây
giờ được biết với cái tên Rotunda, được khánh thành bởi một nhà quý tộc.
Vào ngày 8 tháng 12, nếu con nhớ chính xác".

Bố đầy vẻ bối rối. "Bố không biết rằng con quan tâm đến tất cả những

điều như thế, Joyce. Làm thế nào con biết tất cả những điều đó?".

Tôi nhíu mày. Chính tôi cũng không biết là làm sao tôi biết điều đó nữa.

Đột nhiên tôi thấy mình tràn ngập trong cảm giác thất vọng và tôi lắc đầu
một cách dữ đội. "Con muốn cắt tóc", tôi thêm vào một cách giận dữ, thổi
bay những sợi tóc trước trán tôi. "Con muốn ra khỏi chỗ này".

"Được rồi con gái". Bố nói với giọng thật khẽ. "Chẳng bao lâu nữa đâu

con!".

Phải cắt tóc!

Justin thổi bay những sợi tóc phủ lòa xòa trước mắt và nhìn trừng trừng

bóng mình trong gương. Mãi cho đến khi hình ảnh này đập vào mắt, anh
vẫn thấy mình đang xách hành lý, đi về lại London, miệng huýt một khúc
nhạc vui nhộn - khúc nhạc về một người đàn ông vừa ... ly dị lần đầu được
nằm bên người phụ nữ khác vợ mình.

Vâng, với anh, thật ra đây là lần thứ hai cơ, nhưng lại là lần đầu tiên

khiến anh hồi tưởng lại với cảm giác tự hào. Vậy mà bây giờ, đứng trước
tấm gương dài, đủ phản chiếu anh từ trên xuống dưới. Tiếng huýt sáo của
anh chựng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.