Với Justin, tiến bước và thay đổi là những gì anh mong muốn. Anh
không phải mẫu người có thể tạm dừng lại, không phải mẫu người dễ bị
mắc kẹt giữa cuộc đời. Nhưng anh không muốn quy luật của tạo hóa ứng
với cuộc sống hôn nhân của mình. Jennifer rời bỏ anh hai năm nay vì điều
ấy, mặc dù tất nhiên không phải chỉ vì điều ấy thôi mà còn vô số nguyên
nhân rạn nứt to lớn khác nữa. Quá nhiều thứ, thật sự anh ước anh có thể rút
cây bút và tờ giấy ghi chú ra, viết một danh sách hết những điều đó trong
khi vợ anh hò hét hàng tràng đả kích bực dọc.
Khi những đêm cô đơn đầu tiên đến, Justin đã từng cầm chai thuốc
nhuộm tóc trong tay và tự hỏi nếu anh nhượng bộ triết lý cứng nhắc của
mình, anh có thể làm mọi thứ ổn hơn không? Liệu anh có thể thức dậy vào
buổi sớm mai và Jennifer lại ở trên giường? Liệu vết sẹo nhỏ trên cằm anh
có lành lại như lúc chưa hề bị chiếc nhẫn cưới cào trúng? Liệu danh sách
những điều cô ấy ghét khủng khiếp về anh có thể trở thành những điều cô
ấy yêu? Anh tỉnh hẳn sau đó và đổ hết chai thuốc nhuộm vào bốn rửa chén
trong căn hộ đang thuê, làm lớp thép không rỉ đen ánh lên. Nó như một lời
nhắc nhở anh mỗi ngày về quyết định sẽ sống thật là mình, cho đến khi anh
chuyển đến London để sống gần con gái hơn, gần cả sự căm phẫn của
người vợ cũ.
Mặc dù lướng vướng với những sợi tóc dài trước trán che ngang mắt, anh
vẫn mang dáng dấp của một người đàn ông đáng làm người khác phải
"ngoái nhìn". Rắn rỏi hơn, trẻ hơn, có lẽ ít những nếp nhăn quanh mắt hơn.
Nhưng lỗi khác, như vòng eo "phình ra", một phần vì tuổi già và một phần
khác do chính anh tạo nên, bởi anh đã tập thói quen uống bia, tìm kiếm cảm
giác được an ủi trong men bia suốt thời gian làm thủ tục ly hôn thay vì đi
bộ hoặc chạy bộ như thường lệ.
Cảnh tượng đêm hôm trước lặp lại trước mắt anh khi lên giường ngủ -
nơi anh và Sarah cuối cùng cũng hiểu nhau một cách tường tận. Cả ngày
anh cảm thấy mình giống như một người đàn ông khổng lồ trong khu nội