CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 68

Suýt nữa, tôi buột miệng nói, "Vì tôi có thai". Mắt tôi lại rưng rưng và

tôi nhìn xuống, nhưng anh ta lại nghĩ rằng tôi đang gật gật đầu nhìn xuống
bụng - cái bụng bây giờ bị che dưới tấm áo choàng.

"Ngưng vì cái gì vậy?", anh ta hỏi lại.

Tôi tiếp tục nhìn xuống chân mình, giả vờ đang làm gì đó với bàn chân

mình. Một động tác lẩn tránh vụng về. Tôi không thể nghĩ ra cái gì để nói
với anh ta, vì thế tôi giả vờ không nghe thấy.

"Hả? Cô nói rằng cô ngừng dùng thuốc nhuộm tóc vì cái gì?".

"Ồ, tôi ...". Đừng khóc. Đừng khóc. Nếu mình bắt đầu khóc bây giờ,

mình sẽ không bao giờ ngừng lại được. "Ồ, tôi không biết", tôi lầm bầm,
cúi người xuống chiếc giỏ xách để dưới sàn. Nó sẽ qua thôi. Nó sẽ qua thôi.
Một ngày nào đó tất cả những chuyện này sẽ qua thôi, Joyce. "Chất hóa
học. Tôi ngưng dùng vì chất hóa học".

"Vâng, vậy nên mới có màu thế này ...", anh ta cầm lấy những món tóc

của tôi và cột lại sau lưng. "Cô có muốn chúng tôi thử làm kiểu tóc của
Meg Ryan trong phim French Kiss?".

Anh kéo cả mái tóc về một hướng và tôi thấy tóc tai mình dựng đứng

như thể đang bị kẹt ngón tay trong một ổ cắm điện. "Nó là một kiểu tóc rối
rất gợi cảm.

Hoặc chúng tôi cũng có thể làm kiểu nào đó khác". Anh ta làm rối đầu

tóc tôi thêm chút nữa.

"Anh có thể nhanh một chút không? Taxi của tôi cũng đang đợi bên

ngoài".

Tôi nhìn ra cửa sổ. Bố đang tán gẫu với người tài xế. Cả hai đều đang bật

cười và tôi cảm thấy nhẹ nhõm được chút ít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.