CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 77

"Bố biết con thích mọi thứ trong nhà đều mới và hòa hợp với nhau", ông

nhìn xung quanh, "nhưng cô Fran và bố không có những thứ đó".

"Con xin lỗi bố. Con không biết chuyện gì đã xảy ra với con. Con xin lỗi

vì đã gào lên với bố. Bố đã giúp con rất nhiều suốt cả tuần nay. Con sẽ ...
con sẽ gọi điện cho cô Fran để cảm ơn cô ấy!".

"Ừ!", ông gật đầu, "Bố sẽ để con xử trí việc này. Bố sẽ mang tấm thảm

chùi chân trả cho cô Fran. Bố không muốn những người hàng xóm thấy nó
ở phía ngoài và nói lại với cô ấy".

"Không, con sẽ để nó lại chỗ cũ. Nó quá nặng cho bố để mang đi trả.

Con giữ nó và sẽ trả lại cho cô ấy sau ...". Tôi mở cửa, lấy lại tấm thảm từ
hành lang bên ngoài. Tôi kéo nó vào trong nhà với một sự trân trọng và để
nó nằm đè lên đúng cái nơi mà tôi đã mất đứa con của mình.

"Con thật lòng xin lỗi bố!".

"Không sao đâu con!". Ông khập khiễng đi về phía tôi và vỗ nhẹ vai tôi.

"Bố biết con đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Bố quanh

quẩn gần đây, khi nào cần thì con cứ gọi!".

Tôi nhìn theo cái dáng đi với cổ tay đánh nhẹ, chiếc mũ lưỡi trai sờn trên

đầu, cách ông khập khiễng bước từng bước trên đường. Những cử chỉ quen
thuộc và bình yên. Ông khuất nơi góc đường và tôi đóng cửa lại. Một mình.
Yên tĩnh. Chỉ có tôi và căn nhà. Cuộc đời vẫn tiếp tục bất kể chuyện gì đã
xảy ra. Có vẻ như phòng trẻ con trên lầu đang lúc lắc làm rung tường và
sàn. Thình thịch.

Thình thịch. Giống như tiếng vọng của con tim. Nó đang cố gắng xô ngã

bức tường và đẩy máu tràn xuống cầu thang, đến hành lang, đến từng ngõ
ngách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.