CẨM TÂM - Trang 109

mấy con báo con đang co quắp trong một góc hang, "Trước tiên bắt đầu từ
những con nhỏ."

"Dừng tay!" Giọng của nữ tử trên tường đột nhiên cao lên, vừa sắc, vừa

lạnh, gần như xé rách màng nhĩ, "Chúng nó còn nhỏ, đến tự đi săn mồi còn
chưa biết, sao có thể giết người."

"Không thể đảm bảo rằng yêu nữ nhà ngươi không cho chúng ăn thịt

người." Gã đệ tử trẻ tuổi hét lên, rồi lại nói: "Sư huynh mau động thủ, đệ
giết mấy con nhỏ này, huynh giải quyết con lớn... Thứ gì vậy?"

Nhác thấy một cái bóng, gã đệ tử trẻ tuổi hốt hoảng, lập tức quay đầu

định động thủ, nhưng sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt hắn lại ngây ra
như phỗng: "Vị... vị đạo hữu này là?"

Việt Cẩm mỉm cười, chắp tay nói: "Đệ tử Thiên Kiếm Môn, bái kiến hai

vị sư huynh."

Nghe vậy, hai gã đệ tử Vân La Phái không biểu lộ chút thiện ý mà ngược

lại, lộ rõ nét thù địch: "Thì ra là sư muội đến từ Thiên Kiếm Môn... Không
biết sư muội có chuyện gì?" Gã đệ tử có dáng người cao ráo cao giọng hỏi.

"Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là vừa khéo đi vào đường này rồi

gặp hai vị sư huynh thôi." Việt Cẩm cười, lại nói, "Muội đi ngay bây giờ
đây." Dứt lời, nàng xoay người đi mấy bước, rồi đột nhiên như nhớ ra điều
gì, bèn dừng lại, nói với hai người phía sau: "À, phải rồi, hồi nãy khi muội
vào đây, hình như nghe thấy tiếng sư huynh Phó Thư Khanh của quý phái,
nói cái gì mà..."

"Nói gì cơ?" Gã trẻ tuổi hơn không tránh khỏi hấp tấp, vội vàng đưa lời

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.